Edit by Thanh Thanh
Beta by Nha Đam
~~~~~
Chu Ức Chi hoài nghi Tiết Tích là thuốc ngủ tinh, cô ở trên giường của mình lăn qua lộn lại ngủ không được, nhưng chen vào ổ chăn của anh ngược lại thực dễ dàng liền buồn ngủ.
Đêm đông lạnh lẽo, xuống lầu uống chén nước nói nói mấy câu, da trên mặt cùng trên cổ liền biến lạnh, nhưng trong ổ chăn lại là khô ráo ấm áp, có loại hơi thở thực thoải mái rất dễ ngửi của thiếu niên.
Sau khi cô chui vào, gắt gao ôm eo anh.
Áo ngủ cùng kề sát, da thịt khô ráo cũng sát vào, giống như là sau giờ ngọ dọn một cái ghế mây, dương quang nhạt nhẽo phá vỡ sương mù chiếu lên trên người, làm người thả lỏng, nheo đôi mắt lại muốn làm một cái mộng đẹp.
Tiết Tích nghiêng mắt nhìn cô, mở cánh tay ra, đầu cô thuận thế gối lên.
Hai người trong khoảng thời gian ngắn không nói gì.
Chu Ức Chi giật giật, nghiêng người với Tiết Tích, cuộn tròn nửa người dưới, điều chỉnh một tư thế ngủ thoải mái, không đầu không đuôi mà dán ở mặt anh lẩm bẩm: "Em thích giống như bây giờ, ôm anh ngủ.
"Tiết Tích cũng hơi hơi nghiêng người, duỗi tay đẩy tóc mái gần trong mắt cô, hỏi:"Vì sao?
"Chu Ức Chi nghĩ nghĩ, cười nhẹ nói:"Có thể là bởi vì có cảm giác an toàn.
"Tiết Tích nhìn cô. Chu Ức Chi ngáp nhẹ một cái:"Có loại cảm giác thực kiên định, không cần lo lắng mơ ác mộng, cũng không cần lo lắng đột nhiên sét đánh, hoặc là vừa mở mắt ra, trước mắt tất cả đều là tối……
"Tiết Tích ôm chặt cô, xoa xoa tóc cô:"Em từ nhỏ đến lớn đều sợ tối."
"Ừm." Chu Ức Chi cười, "Tóm lại……
"Cô không biết miêu tả cảm giác ỷ lại của mình này là như thế nào, vì thế lại cọ cọ trong lòng ngực Tiết Tích, nỗ lực đem mình cuộn tròn vào trong lòng ngực anh, hai tay dùng sức ôm lấy eo rắn chắc tinh tế của anh, nói:"Còn có loại cảm giác mất đi mà tìm lại được."
Chu Ức Chi kỳ thật có điều ý thức được, khả năng bởi vì từ nhỏ đến lớn chưa có được sự để ý gì của gia đình, đời trước tính cách của cô có điểm vặn vẹo, liều mạng mà muốn từ trên người cha mẹ hấp thu mấy thứ này.
Mà một đời này, cô giống như đem tình cảm này đó tất cả đều chuyển dời đến trên người anh.
Bởi vì đã mất đi một lần, cho nên cô phá lệ sợ hãi lại mất đi lần nữa.
Cái loại một giấc ngủ dậy phát hiện tất cả mọi người bên người biến mất, chỉ còn lại một mình một ác mộng này, cô không bao giờ muốn mơ thấy.
Tay cô rũ ở sau lưng Tiết Tích, cầm lòng không được hơi hơi nắm chặt áo ngủ của anh.
Tiết Tích cảm giác được, đem tay đặt ở trên cái ót của cô, dùng sức mà ấn cô vào trong lòng ngực.
Qua một lát, Tiết Tích nói: "Sẽ không, anh sẽ không đi.Chu Ức Chi cười:Ừm.Tiết Tích nói:Thi đại học xong, muốn đi ra ngoài một chút hay không?
"Chu Ức Chi ngửa đầu, cái trán chạm vào cằm anh, vì thế cô đem đầu nghiêng ra sau, buồn ngủ mê mang mà nhìn anh, hỏi:"Làm sao vậy?
"Tiết Tích lại ấn đầu cô trở về, thấp giọng nói:"Đổi hoàn cảnh thử xem. Nhìn phong cảnh mới, thuê phòng ở mới, nuôi động vật mà em thích, hoặc là hoa cỏ, tùy tiện cái gì đều có thể.
"Nghe thấy anh phảng phất đang lên kế hoạch hai người sau khi vào đại học, Chu Ức Chi nhịn không được cong khóe môi lên, nhưng là sau khi nghe thấy nửa câu sau, Chu Ức Chi lại nhăn lại mi:"Em không thích trồng hoa trồng cỏ, đừng nhìn trong viện rất nhiều hoa cỏ thực vật, nhưng đều là chú Hà xử lý, nếu đến tay em xử lý, không vượt qua hai tuần liền chết sạch.Tiết Tích cười,Ừ" một tiếng, nói: "Không nuôi được vậy đều không nuôi vậy."
"Anh, anh sao có thể nói chuyện tốt như vậy?" Chu Ức Chi không biết như thế nào, bỗng nhiên cảm thấy lời nói vừa rồi kia của Tiết Tích thực mê người.
Cô bỗng nhiên biết có một người ở bên cạnh, cảm giác an toàn cùng kiên định từ đâu mà đến.
Anh sẽ bao dung cô.
Giống như khắp thiên hạ cũng chỉ có anh sẽ bao dung cô như vậy, cô có làm gì, anh cũng sẽ không rời đi. Tỉnh lại sau ác mộng, ai cũng đều rời đi, chính là anh khẳng định ở lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!