Edit by Thanh Thanh
Beta by Nha Đam
~~~~~~~~~
Chu Ức Chi phải sau một lúc lâu từ trong kinh hách phục hồi tinh thần lại, nghe được lời này của anh, vành mắt đột ngột lập tức liền đỏ.
Cô kỳ thật từng có một ít suy đoán về chuyện anh cũng trọng sinh hay không, nhưng là bởi vì trước sau không tìm ra dấu vết gì để xác minh ý nghĩ của mình, vì thế cũng không nghĩ nhiều chuyện này.
Rốt cuộc đối với cô mà nói, cô là trốn tránh suy nghĩ chuyện này. Cô không biết nếu đứng ở trước mặt cô là anh của đời trước, cô nên phải đối mặt với anh như thế nào.
Hoặc là, cũng có thể nói chuyện mà cô sợ hãi nhất chính là anh cũng trọng sinh, như vậy anh có thể bởi vì chuyện đời trước mà còn có khúc mắc với cô, rời xa cô hay không.
Nhưng vừa mới tại đây cô nhận được lời hứa hẹn của anh.
Anh giống như so với bản thân cô còn hiểu biết cô hơn, biết tất cả những sợ hãi, băn khoăn cùng nhược điểm.
Chu Ức Chi cứng họng một lúc lâu, mới tiêu hóa chuyện cùng trọng sinh này.
Ánh mặt trời dần dần tối tăm, người bên ngoài cũng tan một ít, bên cạnh hai người không có nhiều người đi ngang qua.
Một tay Tiết Tích nắm chặt tay Chu Ức Chi, làm ấm tay cho cô, một cái tay khác sờ sờ gương mặt cô, nói:
"Cái ngày mà anh vừa mới bước vào cửa chính đó, em ngồi ở bên bàn ăn, có phải kỳ thật chính là đang đợi anh ăn cơm chiều hay không, chỉ là ngượng ngùng chủ động nói? Quản gia kỳ thật là em bảo ông ấy tới?"
Chu Ức Chi gật gật đầu, ngay sau đó có chút không có chỗ dung thân:
"Bởi vì đời trước khi anh tiến vào nhà, không lưu lại một ấn tượng tốt cho anh, cho nên ngày đó em còn dặn dò riêng dì Hà làm một ít đồ anh thích ăn. Tính toán cho anh một kinh hỉ……"
Tiết Tích xoa nhẹ cái trán của cô, cười nói: "Giống như chỉ có kinh không có hỉ."
"Em đã nhìn ra, anh giống như cho rằng em hạ thuốc xổ cho anh.
"Chu Ức Chi vô ngữ cứng họng nói. Nhưng cô thầm nghĩ trong lòng, anh sẽ cẩn thận như vậy thật cũng có nguyên nhân, rốt cuộc loại chuyện này nếu là đời trước cô sẽ làm ra được. Cô có tật giật mình mà ngẩng đầu nhìn người trước mặt, oán giận nói:"Kết quả chưa kịp cùng anh nói hai câu, anh xoay người liền đi ra ngoài.
"Tiết Tích gật gật đầu:"Khi đó anh không biết em cũng trọng sinh, chỉ là lo lắng lần đầu tiên gặp mặt em sẽ chán ghét anh.
"Xoang mũi Chu Ức Chi đau xót, ôm lấy anh, mềm mại nói:"Mới không chán ghét anh…… Em thích anh, nhưng anh nói xóa hết là có ý gì, cho em thời gian bảy ngày suy xét lại là có ý gì?"
"Chẳng lẽ đời này anh không thích em sao?
"Chu Ức Chi ngửa đầu nhìn Tiết Tích, chờ anh trả lời. Tiết Tích nhìn cô, trong ánh mắt chứa đựng cả người cô, không do dự, nói:"Thích."
Nói thực ra vừa rồi ngực Chu Ức Chi dẫn theo một hơi, sợ nghe thấy đáp án mà cô không muốn nghe, tuy rằng trong lòng phi thường chắc chắc, trên thế giới này, chỉ sợ không có người nào so với người trước mắt này càng thích cô.
Nhưng ước chừng có chút cảm tình không biết khi nào đã sớm lén lút biến chất, từ để ý biến thành dục vọng chiếm hữu, thế cho nên cô cũng so với trong tưởng tượng càng muốn được đáp án này.
May mắn người này cũng đủ thản nhiên.
Chu Ức Chi có chút cao hứng, có chút đắc ý, nhưng kiệt lực kiềm chế, nói: "Sao còn muốn em thổ lộ trước?"
"Anh thích em, em có biết.
"Tiết Tích nhẹ nhàng mà nói. Anh nghĩ nghĩ, lại cân nhắc nói với Chu Ức Chi:"Nhưng anh hy vọng em có thể phân biệt rõ ràng thích cùng áy náy khác nhau.
"Chu Ức Chi hiểu rõ ý của anh, chỉ là trong lòng khó tránh khỏi có chút đau rất nhỏ. Nếu đổi thành người khác, có lẽ sẽ cảm thấy cảm tình mà mình đã trả giá này thuần túy là xuất từ áy náy, sẽ cảm thấy cảm tình đến trễ này cũng không thuần túy, cho nên cùng cô sinh ra hiểu lầm. Nhưng là nếu người trước mắt là người này, giữa bọn họ liền vĩnh viễn không tồn tại những hiểu lầm đó. Trong lòng anh nghĩ không phải"Cô đã làm sai chuyện tới đền bù" mà là "Nếu là cô áy náy, có phải sẽ không thở nổi hay không".
Anh luôn thay cô suy nghĩ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!