Edit by Thanh Thanh
Beta by Nha Đam
~~~~~
Tiết Tích ước chừng có năm phút không nói chuyện, anh siết chặt tay Chu Ức Chi.
Chu Ức Chi ngửa đầu, quan sát vẻ mặt của anh.
Bởi vì đèn đường tối tăm, anh lại đứng ở chỗ ngược sáng, Chu Ức Chi lại tới gần anh một chút, hai người sắp dán vào nhau.
Chu Ức Chi lúc này mới thấy rõ khiếp sợ cùng kinh ngạc trên mặt anh.
Bất kể gặp phải bao nhiêu cảnh ngộ, có bao nhiêu thành thục, nhưng trong lúc này anh cũng chỉ là thiếu niên giống như mở ra hộp quà nhìn đến thật lớn kinh hỉ.
Ở đời trước anh có bao nhiêu vô vọng, giờ này khắc này liền có bấy nhiêu không dám tin tưởng.
Bông tuyết bay xuống ở trên vai anh, anh cũng không nhúc nhích, trừ bỏ tiếng trái tim đập đến Chu Ức Chi ở ngoài có thể nghe được, sau một lúc lâu, lông mi anh run rớt một mảnh bông tuyết.
Mọi thanh âm đều im lặng.
Còi hơi kêu to, cửa tàu điện ngầm người đến người đi, ồn ào như nước chảy vọt tới, nhưng lại vòng qua hai người.
Chu Ức Chi vốn dĩ rất khẩn trương, nhưng là nghe thấy gần trong gang tấc hô hấp không thoải mái của người này, cô bỗng nhiên lại thoáng trấn định.
Loại chuyện thổ lộ này sao, khó mở miệng nhất không gì hơn câu nói đầu tiên, câu đầu nói ra, tất cả những việc kế tiếp đều dễ làm.
Cô cảm thấy mất mặt, nhưng bộ dáng anh ngây ra như phỗng này nói ra chẳng phải tốt hơn sao.
Tóm lại là hai người cùng nhau mất mặt, vậy bị mất mặt cũng không đến nỗi nào.
"Chờ em một chút.
"Cô giơ xiên tre lên. Nhưng không đợi cô tránh ra, Tiết Tích liền đem xiên tre trong tay cô, tránh ra đem đi ném. Anh đi trở về, đứng yên ở trước mặt cô, phảng phất còn hít sâu hai cái. Chu Ức Chi cười một chút, nhón chân dùng đầu ngón tay khảy khảy bông tuyết dừng ở trên vai anh. Ngón tay lạnh lẽo chạm vào mũi lạnh lẽo, thế nhưng biến thành kỳ dị nóng bỏng. Cô hỏi:"Em vừa mới chính là thổ lộ, anh nghe thấy được không, anh không nói chút gì sao?
"Tiết Tích nhìn Chu Ức Chi, sau một lúc lâu, mới tìm về một chút lý trí vừa rồi. Giọng anh hơi khàn hỏi:"Không phải Lâm Gia Vũ sao?
"Gương mặt Chu Ức Chi nóng lên, có chút không được tự nhiên, cười nói:"Không phải, anh sao lại cho rằng sẽ như vậy? Liền bởi vì em để cậu ấy tới nhà chúng ta học bù vài lần?"
"Em khen cậu ta."
Tiết Tích thấp giọng nói: "Em nói cậu ta ưu tú, em cùng cạu ta cùng nhau xem phim, em cùng cậu ta cùng nhau cười to, em còn lưu luyến đưa cậu ta đến cửa……
"Nói còn chưa dứt lời, Tiết Tích chợt ý thức được mình tiết lộ cảm xúc quá nhiều, ngữ khí quả thực mang lên vài phần oán giận, anh kịp thời dừng lại, nhìn về phía Chu Ức Chi, nhưng Chu Ức Chi cười đến càng ngọt. Làm sao bây giờ, anh thật thích ăn dấm. Đôi mắt cô sáng lấp lánh mà nhìn Tiết Tích:"Đúng vậy, em có nói qua hay không, ở trong lòng em, anh càng ưu tú, khắp thiên hạ anh là tốt nhất.
Em và anh đã xem rất nhiều phim, lúc nhìn thấy anh, lòng em cười càng nhiều, lúc cùng anh từ biệt, em càng thêm lưu luyến?"
Chu Ức Chi vừa cười vừa nói, hô hấp Tiết Tích liền nặng một chút, anh hoàn toàn không phân biệt được Chu Ức Chi nói đến là thật hay là giả, là nói giỡn vẫn là đùa chơi, anh chỉ có thể cả người cứng đờ mà dời đi tầm mắt.
Chu Ức Chi đem tay từ trong túi áo lông vũ của anh rút ra, đôi tay luồn vào áo lông vũ của anh.
Tiết Tích theo bản năng giang hai cánh tay.
Thiếu nữ liền chui vào trong lòng ngực anh.
Chu Ức Chi vây quanh được anh, khẽ thở dài một cái.
Cô đem đầu dựa vào trên ngực anh, như vậy mà ôm gắt gao, nắm áo lông của anh, cảm thụ được nhiệt độ cơ thể của anh, có loại cảm giác kiên định ấm áp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!