Edit by Thanh Thanh
~~~~~~~~~
Bởi vì có người sinh động không khí, ăn lẩu cũng không xấu hổ.
Lúc ăn đến một nửa, Chu Ức Chi đứng dậy đi lấy thêm gia vị, Lâm Gia Vũ cũng đứng lên, đi đến bên người cô đổi đĩa chấm.
Hai người nói chút gì đó.
Khoảng cách quá xa, Tiết Tích không biết hai người nói cái gì, chỉ biết hai người đứng ở trước kệ để hàng pha lê, nam sinh kia đưa lưng về phía anh, mà Chu Ức Chi nói cười yến yến.
Tiệm lẩu rất nóng, Chu Ức Chi cởi áo khoác ra, bên trong chỉ mặc một áo lông cao cổ màu đen, lộ ra một đoạn da trắng nõn.
Cô ngẩng đầu nhìn nam sinh kia, lại cười cười.
Tiết Tích nhìn đến nhăn mi lại.
Chu Ức Chi nghiêng đầu nhìn về phía anh, nhưng trong nháy mắt khi tầm mắt cô lướt qua, anh lại chuyên tâm ăn đồ ăn.
Sương ấm của lẩu bay lên bao lại sườn mặt anh đĩnh của anh, làm người thấy không rõ biểu tình.
Chu Ức Chi cùng Lâm Gia Vũ nhanh chóng cùng nhau trở về.
Tiết Tích rũ con ngươi, bóng ma dưới mi mắt thoạt nhìn có vài phần buồn rầu.
***
Sau khi ăn lẩu xong, mưa đã tạnh, cho nên Chu Ức Chi bảo tài xế dừng xe lại ở bãi đỗ xe, đi xuống đi bộ trở về nhà để tiêu thực.
Bên trái sườn núi, lá cây ngô đồng rơi xuống đầy đất bên đường, còn sót lại một ít hiu quạnh mà tàn lưu ở mùa đông, nhưng có chút chỗ đã đâm chồi non, phảng phất mùa xuân sắp đến.
Chu Ức Chi vùi cổ vào khăn quàng cổ, Tiết Tích đi ở bên cạnh cô.
Đèn đường chiếu thân ảnh hai người, bóng dáng thiếu nữ tinh tế thon thả, bóng thiếu niên thật dài, đi ngang qua một cái đèn đường, chợt dài chợt ngắn.
"Lẩu ăn ngon không?
"Tiết Tích bỗng nhiên nói. Anh hơi hơi thở ra một đoàn sương trắng. Chu Ức Chi nhìn chằm chằm bóng dáng anh trên mặt đất, nghĩ thầm, tới, anh có phải muốn hỏi cô cùng Lâm Gia Vũ ở trước kệ để hàng nói gì đó hay không. Cô không biết vì sao có chút kích động, kiệt lực kiềm chế, thuận miệng nói:"Rất không tồi, em đặc biệt thích chấm đồ ăn.
"Tiết Tích trầm mặc. Ngón tay Chu Ức Chi súc ở trong túi áo lông vũ hơi hơi cuộn lên, tâm như nổi trống. Ở lúc cô cho rằng anh muốn nói chút gì đó, Tiết Tích dừng một chút, nhìn cô, nói:"Thích thì nói, về sau còn có thể đi ăn, chỉ là số lần không cần nhiều, vẫn là trong nhà sẽ vệ sinh sạch sẽ hơn một ít.
"Chỉ như này? Chu Ức Chi thiếu chút nữa đem tiếng lòng nhổ ra. Cô chưa từ bỏ ý định nói:"Anh này, anh cảm thấy Lâm Gia Vũ thế nào?
"Cô quay đầu đi, lộ ra tươi cười doanh doanh, nhìn chằm chằm Tiết Tích."Cái gì thế nào?"
"Cậu ấy không phải học sinh trường chúng ta, nhưng là thành tích phi thường tốt, giống như là người có tên đứng đầu ở trường học cậu ấy, em cảm thấy cùng cao trung câu thông một chút phạm vi khảo thí [1], khả năng đối với thi đại học có chút trợ giúp, cho nên cuối tuần em mời cậu ấy tới trong nhà ôn tập.
Trời ơi, hơn nữa cậu ấy so với Tùng Du đẹp trai hơn nhiều, quả thực đạp lên thẩm mỹ của em đối với con trai.
"[1] khảo thí: giống như thi THPTQG bên mình Chu Ức Chi nói xong, chờ xem anh có phản ứng gì. Nhưng anh đã chạy tới ngoài hàng rào, vươn ngón tay bị gió lạnh thổi trúng có chút trắng bệch, kéo hàng rào ra, ý bảo cô đi vào. Chu Ức Chi nhịn không được lại lặp lại một lần:"Cuối tuần cậu ấy tới trong nhà, có thể chứ?
"Anh nhìn cô một cái, rũ lông mi xuống, hơi dừng:"A."
"Bên ngoài lạnh lẽo, mau vào đi.
"Anh lại bảo cô. Chu Ức Chi:…… Em nói một đống lớn, còn khen người khác, anh liền"A"?! "A" là có ý tứ gì? Rốt cuộc là cao hứng vẫn là không cao hứng?!
Trong lòng Chu Ức Chi phát điên, nhịn không được nhìn chằm chằm thiếu niên tinh tế bên người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!