Chương 23: Ấm lên

Edit by Thanh Thanh

~~~~~

"Em thích ai, anh không cần lo.

"Chu Ức Chi thiếu chút nữa buột miệng thốt ra, nhưng may mắn là lý trí trong đầu kịp thời đem cô kéo lại. Trái tim cô đập thật sự mau. Cô càng có tật giật mình, càng ngẩng đầu, nhìn thẳng mắt Tiết Tích,"Tóm lại em không thích Tùng Du, anh nếu là muốn giúp cậu tâ theo đuổi em, em liền thật sự tức giận!

"Tiết Tích nhấc tay, thanh âm hơi khàn nói:"Được, anh nhớ kỹ.

"Chu Ức Chi vì giảm bớt khẩn trương của mình, quay đầu đi, hướng tóc mái thổi khẩu khí, liên tiếp mà bá bá mà buồn bực phun tào:"Tùng Du?

Đánh bóng rổ cố ý nhấc vạt áo lên lau mồ hôi, cậu ta căn bản là không có cơ bụng, thành tích lại không tốt, trừ bỏ trong nhà có tiền, cơ hồ không có chỗ nào mà em nhìn trúng. Đây cũng liền thôi, thế nhưng còn làm ra loại chuyện đánh đố này, ấu trĩ hay không cơ chứ?

Em mới không thích người có bộ dáng ấu trĩ này, hôm nay em đi là trực tiếp quăng cậu ta."

Hóa ra hôm nay cô đi, thế nhưng là đi cự tuyệt tiểu tử kia.

Tiết Tích nhìn chăm chú vào Chu Ức Chi, không nói chuyện, nhưng mây đen áp lực trên đỉnh đầu làm anh bực bội không thôi bỗng nhiên liền tản ra.

Cô không thích Tùng Du, cô không thích người khác.

Trong lòng anh nửa là vui thích nửa là chua xót mà nghĩ, nhưng tương lai của cô còn rất dài, còn không biết cô sẽ không thích thêm nhưng đứa con trai càng thêm ưu tú khác hay không.

Đời trước lúc học đại học, Tiết Tích đi đến trường của Chu Ức Chi, nghe được ít tin tức có một số nam sinh theo đuổi cô.

Nhưng ít nhất hiện tại cô còn không thích người khác. Cái này làm cho Tiết Tích phảng phất từ trong tử hình trong nháy mắt được đến hoãn thích, lặng yên nhẹ nhàng thở ra.

Anh trầm ngâm một lát, gật gật đầu với Chu Ức Chi: "Cũng đúng, tiểu tử Tùng Du kia không xứng với em, em không cần khổ sở.

"Dừng một chút, Tiết Tích châm chước một chút, lại nói:"Tùng Du tuổi này nam sinh bởi vì đánh đố mà theo đuổi em, lại bởi vì đuổi không kịp mà từ bỏ, bất luận như thế nào đều là cậu ta sai, đều là cậu ta không đủ thành thục, không hiểu quý trọng, Ức Chi, em không cần bởi vì sai lầm của người khác mà cảm thấy tổn thương tự tôn, không tự tin."

Chu Ức Chi đời trước đích xác chui rúc vào sừng trâu, Tùng Du oanh oanh liệt liệt mà đuổi theo cô, chờ đến khi cô thật sự cho rằng có người đối xử với mình tốt như vậy, lại bị báo cho kỳ thật chỉ là đánh đố, có thể nghĩ lúc ấy lòng tự trọng của cô nát đầy đất.

Mặt ngoài làm như không có việc gì, ai đều không thể xúc phạm tới tôi, ai cũng cách tôi xa xa một chút, nhưng kỳ thật đêm khuya tĩnh lặng sẽ một lần một lần mà suy nghĩ, có phải mình quá kém hay không, nếu không, vì sao căn bản không có người hảo hảo mà thích cô.

Đời trước anh muốn nói lại thôi, cũng nói qua một câu "Em không cần thiết vì sai lầm của người khác mà cô đơn

", chỉ là lúc ấy cô nghe không vào, ngược lại còn trả lời lại anh một cách mỉa mai. Mà một đời này, anh vẫn là anh. Chu Ức Chi ngẩng đầu nhìn Tiết Tích, con ngươi tất cả đều là nghiêm túc, trong lòng có chút bất đắc dĩ, đây đều từ ái của người cha già gì đây. Chút tức giận này của cô tất cả đều tiêu tan, anh không thích cô liền không thích cô đi, côi cô là em gái thì là em gái đi, ít nhất hiện tại anh còn hảo hảo mà đứng ở trước mặt cô làm bạn của cô. Trái tim cô mềm mại, giơ tay lau nước mưa trên ngọn tóc Tiết Tích, thúc giục nói:"Thôi, không nói nữa, anh mau đi tắm rửa đi, tắm rửa xong xuống dưới ăn cơm.

"Tiết Tích không yên tâm mà nhìn cô:"Em thật không có việc gì?

"Chu Ức Chi kéo cặp sách trên vai anh xuống, đẩy anh lên trên lầu:"Mau đi!"

Nhìn theo anh vào cửa phòng, Chu Ức Chi trở lại trong phòng, ảo não mà bò lên trên giường.

Cô còn đang hối hận vừa mới nói chuyện như vậy, tuy rằng kịp thời xin lỗi, nhưng trong nháy mắt kia vẫn là quá đả thương người.

Anh không có bất luận ý tứ trách cứ cô gì cả, thậm chí đều không có phát hỏa, cái này làm cho cô càng thêm áy náy.

Trong đầu không ngừng hồi tưởng ánh mắt thiếu niên đứng ở cửa, trầm mặc nhìn về phía cô, Chu Ức Chi nhịn không được dùng chăn che lại đầu, hận không thể lấy đầu đâm lên trên tường vài cái.

Nếu không, lại nói xin lỗi?

Xin lỗi có ích lợi gì, vừa mới trong nháy mắt kia trong lòng anh khẳng định lạnh thấu.

Ô ô ô về sau nhất định phải suy nghĩ kĩ rồi mới nói, khắc chế tính tình của mình.

Bởi vì vừa mới vô cớ phát hỏa, lại không thể giải thích em phát hỏa là bởi vì anh không thích em, Chu Ức Chi đều có chút không biết đối mặt với anh như thế nào, vì thế, chầu cơm chiều kế tiếp này ăn đến khô cằn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!