Edit: Thanh Thanh| Wattpad: Cucaitrangkhaai
~~~~~~~~~~
Tiết Tích cứ như vậy ôm Chu Ức Chi ra bệnh viện.
Anh nằm mơ cũng không nghĩ tới, đời trước giữa bọn họ ngay cả một cái lễ tiết là ôm cũng chưa từng có, mà một đời này, ở trong thời gian ngắn ngủn mấy ngày, anh cư nhiên đã ôm thiếu nữ mềm mại vào trong lòng ngực hai lần.
Bãi đậu xe nằm cạnh lối vào tàu điện ngầm, bên trái bệnh viện, cách cổng vào bệnh viện một đoạn, có mấy người bán một ít hàng rong trong vành đai xanh, thanh âm ồn ào, nhưng tất cả lực chú ý của Tiết Tích đều dừng trên người trong lòng ngực mình.
Anh tiếp tục đi về phía trước, cả người cứng đờ, rũ mắt nhìn về phía cô, có chút bất an, không biết có nên ở chỗ này đem cô buông xuống hay không —— con chó khổng lồ đã sớm đã biến mất ở sau người, tiếng sủa đều truyền không đến tai nữa.
Nhưng là thiếu nữ ở trong lòng ngực lại không có ý muốn đi xuống.
Vẫn nằm ở trong lòng ngực anh, hai chân gắt gao cuốn lấy eo anh, đầu cũng chôn ở cổ anh.
Điều này khiến cho vòng eo anh một mảnh tê dại, cơ hồ có thể cảm giác đến hình dáng hai cái đùi tinh tế thon dài của cô.
Cô có lẽ còn nhỏ, cô không biết mức độ nghiêm trọng, hơi thở của cô đều đáp xuống làn da dưới xương quai xanh của anh.
Xương quai xanh của anh như có điện chạy qua, nhanh chóng đỏ ửng lên.
Cả người Tiết Tích đều ở trong dày vò, không dám ôm chặt sợ mạo phạm cô, nhưng cũng không dám ôm quá lỏng lẻo, sợ không cẩn thận thì người từ trên người mình ngã xuống, vì thế đành phải nâng đùi cô, ngón tay thon dài nắm chặt thành quyền, ẩn nhẫn đến có chút trắng bệch.
Chu Ức Chi cũng cảm giác được anh ôm mình mà cả người căng chặt đến không được, đường cong cơ bắp cánh tay thiếu niên đều sắp nổi lên từ dưới ống tay áo dài màu trắng.
Cô cong cong khóe môi, mặt tiếp tục chôn trong lòng ngực anh.
"......
"Bên tai Tiết Tích nháy mắt hoàn toàn đỏ. Anh phải cố nén, chỉ nói giọng khàn khàn:"Ngoan, không có việc gì, chó đã đi rồi, em muốn hay không......
"Nói còn chưa dứt lời, anh lại không nói. Anh không biết lần sau anh có thể ôm cô là khi nào. Thiếu nữ ở trong lòng ngực anh rầu rĩ hỏi:"Cái gì hả anh?" Thanh âm còn có vô thố bị kinh hách qua.
"Không có gì."
Tiết Tích tiếp tục đi tới bãi đỗ xe, bước chân không dễ phát hiện mà thả chậm.
Anh bỗng nhiên cảm thấy thiếu nữ trong lòng ngực giật giật, tựa hồ là muốn xuống dưới.
Anh tức khắc khẩn trương mà rũ mắt nhìn lại cô, trong lòng trống trải thất vọng một giây, có chút hối hận mới vừa nói chó đã đi rồi.
Nhưng sau khi cô giật giật, lại một lần nữa đem đầu chôn vào bên trong cổ anh, vừa rồi chỉ là đang điều chỉnh một tư thái thoải mái ——
Gương mặt mềm mại lại dán vào chỗ xương quai xanh, thân thể anh càng thêm căng chặt vài phần.
Chính là, trong lòng lại lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra.
Anh tiếp tục ôm cô.
Độ ấm trong lòng ngực nóng rực, anh đi đường rất chậm........
Chu Ức Chi cứ như vậy giải phóng hai chân, được thiếu niên một đường ôm tới bãi đỗ xe.
Trên mặt cô tái nhợt hoảng sợ, trong lòng lại mỹ tư tư, tuy rằng kịch bản như vậy chỉ có thể dùng một lần, nhưng là ôm suốt ba phút, anh hẳn là đã cảm giác được thân kiều thể nhuyễn của cô đi, ôm qua cô, anh không có khả năng lại đi ôm đồ dỏm khác........ Cũng không biết anh rốt cuộc phải đến lúc nào mới thông suốt.
Ngồi xuống bên trong xe, thấy thiếu niên ngồi ở bên kia đệm da thật, đặt cô xuống trước xe, kéo cửa xe ra, liền không có tiếp xúc gì mới cô, Chu Ức Chi nhịn không được khuỷu tay chống ở cửa sổ xe, sâu kín mà thở dài.
Cô nghiêng đầu đi ngắm phong cảnh, trái tim Tiết Tích kinh hoàng vẫn không có thể bình tĩnh trở lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!