Edit: Thanh Thanh | Wattpad: Cucaitrangkhaai
~~~~~~~~~~~~~
Trên lầu hai đang ăn bữa sáng thì bên kia sườn núi có một chiếc xe thương vụ đi lên, hàng rào Chu gia tức khắc tự động mở ra, cửa cuốn gara thứ hai không có xe nâng lên, xe tiến vào.
Từ trên xe một người đàn ông thân hình cao lớn bước xuống, tây trang cắt may tinh xảo, tuy rằng đã đến trung niên, nhưng năm tháng tựa hồ cũng không có ở trên người ông ta lưu lại quá nhiều dấu vết, ông ta không nói cười, lập tức đi đến cửa lớn biệt thự.
Quản gia đang ở phòng khách gọi điện thoại nhìn thấy người đàn ông đi vào, hoảng sợ: "Tiên sinh, ngài như thế nào đã trở lại?!"
Một năm có 365 ngày, biệt thự này vẫn luôn là trống rỗng không có nhân khí, ít nhất có 364 ngày đều chỉ có Chu Ức Chi cùng bọn họ ở.
Chu Độ cùng Khương Ý Dung mỗi người có công việc riêng, bận rộn đến gọi điện thoại về cực ít.
Thậm chí có chút việc cần làm, bọn họ đều trực tiếp gọi điện thoại cho quản gia, đại khái là cảm thấy gọi điện thoại cho Chu Ức Chi, đứa con gái này sẽ nói một ít chuyện sinh hoạt, điều này chậm trễ thời gian của bọn họ.
Quản gia đều không đành lòng nói cho Chu Ức Chi từ nhỏ đến lớn mỗi ngày đều đang đợi điện thoại, ngay cả ông đều có chút đau lòng cho tiểu thư.
"Tạm thời có chút việc nên trở về."
Chu Độ hơi gật đầu, đem áo khoác đưa cho quản gia, cũng không định giải thích là địa điểm họp thượng đỉnh tình cờ là thành phố này, ông ta chỉ là lại đây mở họp thuận tiện lấy một phần văn kiện, ông ta để trợ lý tới cùng mình đi thư phòng lấy văn kiện, quay đầu hỏi quản gia: "Đứa nhỏ Tiết gia kia thế nào?
"Quản gia vội vàng nói:"Tôi đã đi đón về và đã dàn xếp xong.
"Lúc trước Chu Độ cùng Khương Ý Dung cũng chưa nói qua năm có trở về hay không, Chu Ức Chi mắt trông mong hỏi, hai vợ chồng này cũng chỉ nói tận lực. Cúp điện thoại, trong mắt Chu Ức Chi mất mát, quản gia đều xem ở trong mắt. Hiện tại thật vất vả nhìn thấy tiên sinh đã trở lại, ông cùng dì Hà đều có chút kích động, hấp tấp nói:"Tiên sinh, ngài ngồi một chút, tôi đi gọi tiểu thư xuống.
"Chu Độ nhíu nhíu mày, nói:"Không cần, tôi không có thời gian.
"Quản gia nhịn không được khẩn cầu nói:"Tiểu thư vẫn luôn chờ mong ngài cùng phu nhân trở về, cô ấy rất nhớ hai người, ngài ở đây, liền chờ ba phút lại đi không được sao?"
"Đúng đúng đúng."
Dì Hà nhanh chóng nói: "Một thời gian trước tiểu thư có giải thưởng thi đua toàn tỉnh, hôm trước còn tưởng rằng ngài về, kinh hỉ đến không biết làm sao, trộm đem cúp đặt ở trên bàn trà, hy vọng ngài có thể nhìn đến, nhưng là sau đó ngài lại không trở về, cô ấy rất khổ sở......
"Trợ lý đã đem văn kiện tới, Chu Độ nhìn hai người này, ở trên sô pha ngồi xuống, nhàn nhạt nói:"Đích xác hồi lâu không gặp, bảo Ức Chi xuống đi, nó chẳng lẽ còn đang ngủ nướng sao?"
"Không không không, tiểu thư đã sớm dậy!"
Quản gia nói, xoay người thúc giục dì Hà: "Bà nhanh đi lên gọi tiểu thư đi.
"Dì Hà chạy nhanh lên lầu đi gọi Chu Ức Chi. Tiết Tích nghe thấy thanh âm bên ngoài, từ trên lầu đi xuống, gọi một tiếng:"Chú Chu.
"Chu Độ ngẩng đầu liếc nhìn thiếu niên vóc dáng so với mình sắp cao hơn một cái, biểu tình nhưng thật ra hoãn hoãn không ít, nói với anh:"Ngồi đi.
"Tiết gia tuy rằng đã cửa nát nhà tan, nhưng năm đó đích xác từng trợ giúp Chu gia. Chu Ức Chi đang ở trong phòng mình, cô tính toán tắm rửa một cái, quần áo cởi đến một nửa, nghe được tiếng gõ cửa, cô lại đem quần áo tròng lên, mở cửa ra. Trên mặt dì Hà thoạt nhìn thật cao hứng, thúc giục nói:"Tiểu thư cô nhanh thu thập một chút rồi xuống lầu, tiên sinh vừa mới trở lại, nhưng ông ấy tựa hồ có việc gấp, không ở lại được lâu lắm, ngài mau xuống lầu!"
Chu Ức Chi sửng sốt, cha cô đột nhiên đã trở lại?
Đời trước Chu Độ là hai tháng sau mới trở về một lần. Nhưng Chu Ức Chi cũng không để ý nhiều, dù sao cũng trở lại một đời, đại bộ phận sự tình hẳn là sẽ không thay đổi, nhưng là khả năng liền bởi vì cô không gọi điện thoại linh tinh, làm cho sinh ý của Chu Độ đã xảy ra một ít biến hóa cũng nói không chừng.
"A.
"Cô đi đến phòng tắm. Dì Hà thấy cô nửa ngày không có động tác, có chút ngốc, đi theo vào:"Tiểu thư cô không nhanh lên đi xuống đi, tiên sinh không có thời gian đợi."
"Cháu muốn trước tắm rửa một cái, sáng sớm đi ra ngoài chạy bộ nên trên người có chút mồ hôi, không quá thoải mái.
"Chu Ức Chi nói. Dì Hà có thể lý giải Chu Ức Chi không muốn ở trước mặt tiên sinh khắc nghiệt dáng vẻ không tốt, nhưng là ——"Còn tắm cái gì nữa, tiểu thư, ngài nhanh đi xuống đi, chờ lát nữa tiên sinh liền không đợi cô!"
Chu Ức Chi bỗng nhiên nhớ tới, năm tuổi năm ấy, toàn bộ trẻ con trong cốp xe đều phẫn nộ mà oán trách cô, bởi vì, rõ ràng bọn bắt cóc là fan tư sinh của mẹ cô, người muốn trả thù là mẹ của cô, nhưng cuối cùng lại bắt cóc nhiều trẻ con như vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!