Edit: Thanh Thanh
~~~Truyện được đăng tải duy nhất trên wattpad Thanh Thanh Cucaitrangkhaai~~~
Một người đối xử tốt với một người khác, có thể tốt tới trình độ nào? Một người có thể dễ dàng tha thứ cho một người khác, thật sự có thể không có hạn cuối sao?
Cho dù cô nuông chiều tùy hứng, ích kỷ xấu xí, kiêu ngạo vô tri, sống giống như bình hoa trừ bỏ mặt ra liền không được chút nào cả?
Chu Ức Chi trước nay đều không tin trên thế giới có tình cảm thuần túy lại tốt đẹp như vậy tồn tại.
Cho dù tồn tại, sao có thể rơi xuống trên người mình
- loại ích kỷ máu lạnh với nhân thân được chứ?
Mười lăm tuổi đến 22 tuổi, cô vẫn luôn thực chán ghét anh trai Tiết Tích.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Cha cô là thương nhân, mẹ là người giới nghệ sĩ, hàng năm bận rộn công việc không trở về nhà, cuộc hôn nhân này bắt đầu từ liên hôn gia tộc, ở trong giới hạn sụp đổ miễn cưỡng kéo dài hơi tàn đi tiếp.
Trong nhà hàng năm lạnh như băng, cha mẹ trừ bỏ đưa tiền ra, không để ý tới cô lắm.
Chu Ức Chi dùng tất cả thủ đoạn trong người cũng không làm cho cha mẹ chú ý đến mình.
Cha mẹ lại không hỏi qua cô một tiếng, trực tiếp giúp đỡ thiếu niên kia đem về nhà, để cô gọi anh là "Anh trai".
Chu Ức Chi nhớ rõ ngày đó cô cầm giải nhất cuộc thi khoa học tự nhiên của tỉnh cho cao nhất [2], trời ngày mùa thu, đột nhiên mây đen giăng đầy, mưa to tầm tã, khi cô biết được cha mẹ cách nửa năm sắp trở về, che giấu nỗi nhớ mong đợi, làm bộ dường như không có việc gì mà đem cúp đặt ở trên bàn trà trong phòng khách.
[2] cao nhất: tương đương với lớp 10 bên mình
Cô thậm chí luyện tập đến lòng bàn tay có vết chai, chuẩn bị tốt một khúc dương cầm khó khăn cực lớn.
Nhưng ngày hôm ấy cha mẹ lại không trở về.
Quản gia dẫn thiếu niên cả người ướt dầm dề tiến vào, thiếu niên kia có đôi mắt xinh đẹp kinh người, mũi cao thẳng, môi hơi mỏng, mặc đồng phục cũ giặt đến trắng bệch nhìn không ra màu sắc, trên chân là đôi giày thể thao cũ, nước bùn bắn lên, có vẻ có chút chật vật.
Tóc ngắn đen nhánh của anh ướt đẫm dán ở thái dương, sắc môi cùng da thịt đều có chút tái nhợt, cả người ướt đến giống như con gà rớt vào nồi canh.
Anh rõ ràng hẳn là co quắp.
Chính là anh ngước mắt nhìn Chu Ức Chi ở trên cầu thang, lại nhấp môi, sống lưng đĩnh bạt, mặt không biểu tình, cũng nhìn không ra ý kinh diễm.
Cha mẹ dùng bưu kiện gửi tới một tin thật dài, thiếu niên bọn họ giúp đỡ tên là "Tiết Tích", thập phần ưu tú, không lâu trước đây cầm giải đặc biệt thi đua cả nước, trước đó được viện nghiên cứu nhìn trúng, hiện tại tạm ở nhà, để Chu Ức Chi lúc học tập có chỗ nào không hiểu thì đến thỉnh giáo anh.
Chu Ức Chi đem tin lăn qua lộn lại mà xem, nhưng không tìm được một câu nào có quan hệ với mình.
Dư lại phụ kiện tất cả đều là một ít tư liệu của Tiết Tích, để quản gia đi giúp anh xử lý thủ tục chuyển trường.
Cô buồn không lên tiếng mà đem cúp toàn tỉnh ở trên bàn trà đi, ném vào trong ngăn kéo khóa lại, chỉ cảm thấy mới vừa rồi mình tò mò cùng hứng thú với thiếu niên kia bị tạt một chậu nước lạnh, bị giội đến tắt lửa.
Đối chọi gay gắt càng ngày càng nghiêm trọng.
Chu Ức Chi khi niên thiếu ít trải nghiệm, lại không có cảm giác an toàn, vì đem anh trai quá mức ưu tú đuổi ra khỏi nhà, đối xử lạnh nhạt mở miệng trào phúng, khi toàn thành phố mưa to để tài xế dừng xe trên đường ném anh xuống hại anh sốt cao, thậm chí vu khống anh trộm đồ, dùng bất cứ thủ đoạn nào.
Cô giương nanh múa vuốt mấy năm, thiếu niên dáng người ngày càng cao lớn bước chân vẫn là bước không nhanh không chậm, lấy một đôi mắt không có độ ấm nhìn cô, đi theo phía sau cô về nhà.
Tất cả nắm đấm mà Chu Ức Chi đấm ra phảng phất đều đấm vào bông, không có chút đáp lại nào........
Nhưng theo tuổi tác lớn dần, khí thế kiêu ngạo của cô giảm đi. Thiếu niên đeo đôi giày cũ nát, tựa như con chó nhỏ ngày mưa đi lạc kia cũng ở phía sau cô thoát thai hoán cốt, anh lớn lên thành thục, thân hình cao lớn, khuôn mặt tuấn lãng, trở thành nam thần trong mộng của vô số thiếu nữ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!