"Tan học đi chơi bóng không?" Hạ Dương hỏi.
Thịnh Ngộ nhét tập bài tập vào cặp, kéo khóa lại, quay đầu nhìn ra phía sau:
"Cậu muốn đi không?"
Người ngồi bàn sau đang dọn bút thước, mái tóc đen rủ xuống, đôi mắt dài khẽ cụp, bình thường chẳng mang theo chút cảm xúc nào, nhìn người khác toàn là vẻ thờ ơ lạnh nhạt.
"Cậu đi không?" Anh ngẩng mắt hỏi.
Thịnh Ngộ suy nghĩ một chút:
"Thôi khỏi, nóng quá, tớ muốn đi ăn kem."
"Vậy tôi cũng không đi."
"Cậu đi không ~ vậy tôi cũng không đi~" Hạ Dương lập tức bắt chước giọng điệu hai người vừa rồi, trợn trắng mắt, tức tối quay sang bàn sau:
"Lộ Dữ Chu, cậu có thể có chút chủ kiến được không? Đi đâu, chơi gì cũng phải xoay quanh phạm vi mười mét của Thịnh Ngộ à? Cùng thi vào một trường cấp ba, tan học cũng không rời nổi một tấc. Cậu phải đến mức như vậy sao!"
Lộ Dữ Chu cúi đầu sắp xếp lại cặp sách, không đáp lời.
"Đừng có suốt ngày bắt nạt cậu ấy." Thịnh Ngộ quăng cặp sang một bên, đứng bật dậy.
"Cậu ấy thi vào Nhất Trung là vì muốn học đại học, không phải tại tớ đỗ nên mới theo vào. Sao cậu cứ mãi không qua nổi khúc mắc này vậy? Lão Hạ, cậu mà còn vậy nữa, tớ thực sự giận đấy."
"……"
Wow.
Hạ Dương tức đến phát ngất, tự cấu véo chính mình.
Buổi lễ khai giảng vừa mới kết thúc. Danh sách chia lớp được công bố hai ngày trước. Thịnh Ngộ và Hạ Dương đều vào lớp một thực nghiệm, mà trên danh sách còn có một người quen cũ… Lộ Dữ Chu.
Vị thiếu gia này tám phần là phát điên rồi. Học trường quốc tế mười mấy năm, tự nhiên lại nổi hứng chạy sang trường trọng điểm.
"Hai người các cậu thiên vị quá. Ông đây không thèm chơi cùng nữa!"
Hạ Dương tức muốn hộc máu, vác cặp lên vai, chẳng buồn để ý đến ai, đi thẳng ra khỏi lớp.
Lộ Dữ Chu nhìn cửa sau:
"Không định ngăn lại sao?"
"Ngăn không được đâu, chẳng lẽ cậu còn không hiểu cậu ấy." Thịnh Ngộ thở dài như một ông cụ non.
"Năm năm rồi, sao cậu ấy vẫn còn ghen với cậu chứ."
Từ lúc Hạ Dương phát hiện ra sự tồn tại của Lộ Dữ Chu, hai người bọn họ biến thành ba người. Nguyên tắc là tách ra cũng chơi, cùng nhau cũng chơi. Hạ Dương nghiễm nhiên gia nhập vào nhóm.
Cái mồm mép không biết giữ của cậu ta chẳng bao lâu đã khiến cả dì cũng biết đến sự tồn tại của Lộ Dữ Chu. Thế là bộ ba của họ trở thành một tam giác sắt được mọi người công nhận.
Điều kỳ lạ là rõ ràng Lộ Dữ Chu hiền hòa, dịu dàng chẳng khác nào một cục bột, vậy mà Hạ Dương lại thường xuyên cáu kỉnh với anh.
Mỗi lần giận dỗi, Hạ Dương lại bỏ đi, để lại cái tam giác sắt thiếu mất một cạnh.
"Haiz." Thịnh Ngộ thở dài.
"Hôm nay tan học lại chỉ còn hai chúng ta đi cùng rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!