Chương 86: Phiên ngoại 5: Tuyến if trúc mã (2).

Ngày thứ ba, Thịnh Ngộ lại đến đưa hoa.

Lão phu nhân nhà họ Lộ đặt tới sáu mươi chậu hướng dương, không thể giao hết một lần. Trong thời gian hợp đồng, bọn họ còn phải định kỳ đến thăm và chăm sóc, coi như hỗ trợ sau bán hàng, để tránh cảnh hoa hướng dương bị người làm trong biệt thự chăm hỏng.

Hôm nay xe dừng ở một góc râm mát, Lộ Dữ Chu ngồi chờ trong đình nhỏ ở vườn hoa.

Người xung quanh quá nhiều, Thịnh Ngộ ngượng ngập chẳng dám nhìn sang phía đó, chỉ lẽo đẽo theo chân dì, không buồn liếc mắt một cái.

Giống như lần trước, người giới thiệu chỉ đạo họ khuân hoa xuống rồi rời đi, để lại một vệt khói xe nghênh ngang.

Trên mặt đất, hai mươi chậu hoa to nặng xếp thành hàng. Thịnh Ngộ xắn tay áo bắt đầu làm việc. Đi chưa được mấy vòng, mặt cậu đã bị nắng gay gắt hun đỏ trông chẳng khác gì quả cà chua chín.

Đến chuyến thứ hai, một bóng người chậm rãi tiến lại gần.

Thịnh Ngộ nghiêng sang nhìn, bắt gặp những ngón tay trắng lạnh của Lộ Dữ Chu đang cầm ô. Trên người anh luôn phảng phất một thứ lạnh lẽo trái mùa, giọng nói cũng thế, như thể mảnh băng vừa bị đập vỡ.

"Cậu thuộc công ty cảnh quan nào? Ông chủ không biết thuê lao động trẻ em là phạm pháp sao?"

Thịnh Ngộ gắng sức ôm chậu hoa, thở hổn hển. Một lát sau mới nghẹn ra câu trả lời:

"Tớ không làm cho công ty nào hết, chỉ giúp dì thôi. Pháp luật cũng đâu có cấm trẻ con làm việc nhà, đúng không?"

"Đây không phải là việc nhà. Sao dì cậu không thuê thanh niên trai tráng?"

"Chúng tớ tự làm được, cần gì phải thuê người. Thuê thêm chẳng phải lãng phí tiền à?"

Hai người toàn ông nói gà bà nói vị. May mà Lộ Dữ Chu cũng không phải kiểu gặng hỏi tới cùng. Thấy câu chuyện càng nói càng lệch, anh liền im lặng, lẳng lặng giương ô che nắng cho Thịnh Ngộ.

"Đưa chậu hoa cho tôi, tôi bê giúp cậu."

Thịnh Ngộ vội vàng lắc đầu:

"Không được. Nhìn cậu là biết chưa từng làm việc, lỡ làm rơi thì hỏng mất."

Lộ Dữ Chu điềm nhiên đáp:

"Làm vỡ thì bồi thường theo giá thị trường."

"Đúng vậy, vậy ai bồi tiền!"

"Chỉ là bồi tiền thôi, lại không phải chịu trách nhiệm pháp luật."

Thịnh Ngộ:

"Ha ha, so với chuyện mất tiền, dì tớ chắc tình nguyện đi ăn cơm tù hơn."

Lộ Dữ Chu khẽ cau mày, lộ vẻ khó hiểu.

Từ đó đến suốt quãng đường sau, Thịnh Ngộ không mở miệng thêm, cả hai cứ thế im lặng đi cùng nhau.

Mãi cho đến khi Thịnh Ngộ mệt đến mức chống đầu gối thở hổn hển, Lộ Dữ Chu mới chợt nhận ra điều gì, giọng trần thuật nói:

"Hôm nay cậu nói rất ít."

Thịnh Ngộ ngẩng mặt đầm đìa mồ hôi, trong mắt toàn là nghi ngờ, không hiểu nổi sao trên đời lại có người có thể hỏi ra câu ngớ ngẩn đến vậy:

"Cậu làm việc mà vẫn có sức vừa làm vừa nói chuyện à?"

Lộ Dữ Chu lại nhét tay vào túi, vành tai hơi đỏ lên:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!