Chương 8: Chào cờ.

Ngày hôm đó, Thịnh Khải Cơ và các bác không trở về, trên bàn cơm chỉ có bà nội và Thịnh Ngộ.

Lộ Dữ Chu cũng không trở về. Quản gia gọi điện hỏi thăm, anh chỉ nói đang chuẩn bị cho cuộc thi, không có thời gian về.

Thịnh Ngộ vừa xúc một miếng cơm, vừa nuốt luôn câu "kỳ thi học sinh giỏi môn Vật lý đã kết thúc từ lâu rồi" xuống bụng.

Ăn xong, tài xế đưa cậu về lại hẻm Hỉ Thước. Chiếc xe lớn không thể đi vào con hẻm nhỏ, phải dừng ở đầu ngõ. Tài xế nhìn vào trong một lúc, không nhịn được nói:

"Ở đây hình như không tiện đi lại lắm?"

Đường trong hẻm quanh co phức tạp, ô tô không thể quay đầu dễ dàng. Thịnh Ngộ chỉ có thể xuống xe tại đầu hẻm, đi bộ thêm hơn 200 mét mới về tới nơi.

"Cũng không tệ lắm đâu ạ." Cậu cười nhẹ, xách ba lô bước xuống xe, như vô tâm không phổi, đi đến đâu cũng như cá gặp nước.

Mưa dầm kéo dài ba ngày liền, mãi đến cuối kỳ nghỉ giữa kỳ mới có dấu hiệu tạnh.

Sáng sớm, Thịnh Ngộ đeo cặp đi học. Trong không khí còn phảng phất mùi ẩm ướt. Dự báo thời tiết nói hôm nay trời nắng, những hàng cây bên đường vẫn còn đọng sương sớm xào xạc theo gió lay động.

Cậu quẹt thẻ xe buýt, ngồi xuống hàng ghế phía sau.

Lúc này trên xe buýt không có nhiều người lắm, trên xe chỉ lác đác vài học sinh mặc đồng phục, từng nhóm ba bốn người dựa vào ghế tranh thủ ngủ bù.

Thịnh Ngộ nghỉ học ở nhà hơn nửa tháng, ngủ đã no rồi , chẳng còn buồn ngủ nữa. Cậu chống khuỷu tay lên cửa sổ xe, tì cằm vào tay, mở tin nhắn nhóm lớp ra xem.

Trong nhóm lớp, cứ nghỉ học là ai nấy như sống lại, còn vừa đi học trở lại thì cả đám như chết lâm sàng. Từ tối qua tới giờ, trong nhóm gần như không có mấy ai nói chuyện. Chỉ lướt vài cái mà Thịnh Ngộ đã là người đầu danh sách tương tác.

Cậu buồn chán tắt điện thoại, dựa lưng vào ghế xe buýt nhắm mắt nghỉ ngơi.

Xe dừng, Thịnh Ngộ bước xuống. Trước cổng trường lúc này chen chúc các xe bán đồ ăn sáng, mùi thơm của đủ món bay ngào ngạt trong gió. Cậu nhìn qua một vòng, chọn đại một xe bán bánh bao hấp, gọi một xửng bánh bao cùng một ly sữa đậu nành nóng.

Hôm nay có đến ba chú bảo vệ đứng gác trước cổng, không học sinh nào dám mang đồ ăn vào. Thế là bên cạnh dải cây xanh sát cổng trường, học sinh ngồi xổm kín cả một hàng để tranh thủ ăn sáng, trông chẳng khác gì một đám phạm nhân sắp bị áp giải — cảnh tượng phải nói là vừa buồn cười vừa thê thảm.

Lễ chào cờ tổ chức mỗi thứ hai. Dù ngày thường trường có thể chẳng mấy ai quan tâm đến vẻ ngoài, nhưng nghi thức chào cờ thì vẫn là dịp để giữ thể diện.

Giờ phút này, tất cả học sinh đứng hoặc ngồi quanh cổng đều mặc đồng phục màu xám đen đúng quy định. Một mình Thịnh Ngộ mặc áo thun phối với quần túi hộp đen tuyền, trên cổ tay còn buộc một chiếc khăn lụa đen viền đỏ, trở nên đặc biệt nổi bật giữa đám đông. Lúc cậu vứt rác xong đi về phía cổng trường, trên đường đi thu hút ánh nhìn tò mò và sáng ngời của nữ sinh.

Với bộ trang phục này, không bất ngờ gì khi cậu bị chặn lại ở cổng trường.

"Em lớp nào đấy? Mặc đồ kiểu gì vậy?" Một chú bảo vệ trẻ tuổi giơ tay chặn cậu lại hỏi.

Một nhân viên bảo vệ khác nghiêng người về phía trước. Chính là chú từng trực cổng kỳ thi tháng trước. Thịnh Ngộ có gương mặt đẹp, dáng người cao ráo nổi bật, thuộc dạng ai từng gặp một lần là khó quên, chú bảo vệ ấy nhận ra ngay.

"Cháu chưa được phát đồng phục à?" Bác bảo vệ cầm sổ đăng ký đi ra, l**m ngón tay lật vài trang, vừa nhìn vừa hỏi:

"Lớp 1 Thực nghiệm, học sinh mới chuyển tới đúng không… để xem, tên Thịnh Ngộ?"

Thịnh Ngộ gật đầu. Bác bảo vệ cũng không làm khó nữa, dù sao học sinh mới thường sẽ được thông cảm một chút.

Sau khi vào cổng trường, tất cả học sinh đi lại đều mang đồng phục học sinh chỉnh tề. Nhờ sự chăm sóc chu đáo mấy năm qua của nhà họ Thịnh, Thịnh Ngộ với thân hình cao gầy, cậu đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Hôm nay cậu lại ăn mặc rất nổi bật, giống như con công đang xòe đuôi  lạc trong bầy chim nhỏ màu xám, quá mức bắt mắt.

Cậu mơ hồ nghe loáng thoáng có hai nữ sinh đi ngang qua bàn tán:

"Đẹp trai quá…"

"Chưa từng thấy qua nhỉ…"

"Chụp tạp chí người mẫu đấy à?"

Thịnh Ngộ phải lấy điện thoại ra, cúi đầu giả vờ chăm chú nghịch điện thoại, trong lòng thầm tính có nên gọi cho Lưu Dung trước, mượn tạm một bộ đồng phục dự phòng không.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!