Chương 7: Tiệc gia đình.

Thông đồng.

— Nghĩa là cùng nhau làm việc mờ ám, không đàng hoàng.

Cái này mà cũng gọi là thông đồng hả? Cậu ta học văn ở đâu ra vậy? Nghe không vừa tai gì hết!

Thịnh Ngộ tức tới muốn thổ huyết, bấm khung chat lạch cạch đánh chữ cực nhanh:

[ Không phải! Không biết là thêm nhau từ lúc nào, tớ cũng vừa mới biết có cả WeChat đấy! ]

Cậu chắc chắn Hạ Dương có hỏi thì cũng chẳng moi ra được gì đâu, vì Lộ Dữ Chu chỉ thiếu điều khắc lên trán mấy chữ "Con đường rộng mở, mỗi người tự đi con đường của mình." 

Nhắn xong, Thịnh Ngộ quay lại xem vòng bạn bè của Lộ Dữ Chu. Lần trước cậu đã xóa gần hết các lượt thả tim, nhưng đang làm dang dở thì bị anh cắt ngang. Hôm nay, khi cậu lướt xuống không ngờ vẫn sót lại hai cái.

Ngoài ra còn có một vài hình đại diện bên cạnh cột thích. Trước đây cậu và Lộ Dữ Chu không có bất kì người bạn chung nào, vì vậy những trái tim nhỏ bé đều cô đơn. Bây giờ lại có thêm mấy bạn học từ lớp thực nghiệm trong danh bạ và đằng sau là một hàng trái tim nhỏ.

Cậu nhìn chằm chằm dãy avatar đó vài giây, rồi hạ quyết tâm, dứt khoát hủy like.

Lúc này, Hạ Dương lại gửi tiếp:

[ Nghe giống nghiệt duyên ghê. ]

[ Lão Lộ là một tên kiêu ngạo, không bao giờ thêm bạn người khác. Khả năng là do cậu có thù với cậu ấy  đấy. ]

Câu đó nghe thật lọt tai, tâm trạng Thịnh Ngộ đang bay cao, nhắn tin cũng bắt đầu nhí nhảnh hơn:

[ Ừ ừ ~ (﹡^o^﹡) ]

Hạ Dương:

[ Má ơi, sao cậu còn dùng cái kiểu mặt cười này, lạc hậu quá.]

[ Không có sticker à? Để tớ gửi cậu ít! ]

Khung chat lạch cạch hiện ra mười mấy cái sticker trừu tượng hết chỗ nói, toàn mấy biểu cảm lạ hoắc.

Thịnh Ngộ tiện tay ấn lưu về, vừa cười vừa giải thích:

[Có khoảng thời gian tớ cùng ba nhắn tin, dùng nhiều thành thói quen luôn rồi. Mấy chú trung niên mà, sticker của mấy ông ấy trừu tượng quá, tớ nhìn không hiểu nổi. ]

Chuyện này cũng là từ một năm trước, lúc đó Thịnh Ngộ tham gia trại hè hợp tác Trung

- nước ngoài, trong chương trình có một tháng phải ở nội trú học tập. Cậu theo chân thầy cô rong ruổi khắp nơi, chủ tịch Thịnh không yên tâm, ra lệnh cưỡng chế bắt cậu mỗi tối trước khi ngủ phải báo cáo hành trình.

Mà nhắn tin WeChat với mấy ông chú trung niên đúng là một môn học khó nhằn. So với mấy sticker giàu trí tưởng tượng, thì biểu tượng cảm xúc bình thường vẫn hợp để giao tiếp hơn.

0126 Hạ Dương: [Không trách được.]

0126 Hạ Dương: [Thế thì cậu nhắn thử cái đó đi.]

Thịnh Ngộ lập tức gửi một cái "ngủ ngon" phiên bản nhắn văn bản không icon.

Tắt điện thoại, cậu liếc nhìn tờ bài toán mới làm được một nửa trên bàn, tâm trạng tụt xuống vài bậc, qua loa gấp gọn rồi nhét đại vào sách.

—— Trên đời này không có việc gì là khó, chỉ cần từ bỏ là xong. Không làm được bài thì cắn bút cả đêm cũng chẳng khá lên được.

Cậu quay đầu lôi quyển sách tiếng anh qua, chưa tới hai phút đã tiến vào trạng thái học tập, đặt bút viết như nước chảy mây trôi, làm xong còn ngẩng đầu nhìn đồng hồ — thời gian làm bài vẫn còn dư tận hai mươi phút.

So đáp án xong, độ chính xác cũng không đến nỗi nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!