"……"
Trong khoảnh khắc đó, Lộ Dữ Chu thậm chí muốn quay người bỏ đi.
Gần đây, trạng thái của anh rõ ràng là không bình thường, suốt ngày mơ mơ hồ hồ, trong lòng lúc nào cũng xao động, giống như trong từng khe xương đang âm ỉ một ngọn lửa, thỉnh thoảng lại bùng lên một làn nóng rát.
Điều đáng sợ là, sự xao động này chỉ nhắm vào Thịnh Ngộ. Vì thế, anh dễ dàng nhận ra nguồn cơn của vấn đề.
Có lẽ… anh đã có chút thích Thịnh Ngộ.
Rất khó để phân định rõ ràng, đây là sự bốc đồng nhất thời của tuổi dậy thì, là ảo giác sinh ra từ việc quá gần gũi, hay chỉ là "hiệu ứng cầu treo" xuất hiện không đúng lúc.
Mối quan hệ của bọn họ quá đặc biệt. Đúng như Thịnh Ngộ từng nói, họ không phải anh em, cũng chẳng phải bạn bè bình thường, mà là mối duyên phận phải dùng câu "cùng một ngày sinh" tóm gọn.
Phần lớn thời gian, sự gắn kết của họ bắt nguồn từ việc cùng đứng trên một cây cầu treo, khó nhọc bước từng bước hướng về phía bên kia. Mỗi một khoảnh khắc khiến cả hai nhận ra sự hiện diện của đối phương, và vì thế họ nắm lấy tay nhau.
Dưới chân là vực sâu vạn trượng, mà điều duy nhất khiến người ta yên lòng, chính là người ở bên cạnh mình.
Anh không nhớ rõ đó là tiết tuyên truyền nào, chỉ nhớ Đại Mã Hầu đứng trên bục, giảng giải về tác hại của yêu sớm, giọng điệu vừa kiên nhẫn vừa nghiêm khắc. Trong đó, có một câu là:
"Khi còn trẻ, bốc đồng hay liều lĩnh là chuyện bình thường, nhưng phải biết điểm dừng. Đừng hại bản thân, càng đừng hại người khác."
Những tiết học kiểu này thường diễn ra ở lớp học lớn của trường. Đại Mã Hầu thao thao bất tuyệt trên bục, còn Lộ Dữ Chu ngồi ở hàng ghế cuối cùng, chống tay ngủ gật. Bên cạnh anh là Thịnh Ngộ và Hạ Dương đang cúi đầu chơi cờ caro trong vở.
Mấy buổi học tẻ nhạt thế này, với học sinh mà nói đây là khoảng thời gian hiếm hoi để xả hơi. Mỗi người tự làm việc riêng, đồ ăn vặt được truyền tay nhau, mùi que cay lan trong không khí.
Lộ Dữ Chu chỉ tỉnh được vài phút. Lúc đang mơ màng, anh thấy ai đó đặt một viên kẹo lên bàn.
Thịnh Ngộ dựng quyển vở lên che chiếc má phồng lên vì ngậm kẹo, liếc nhìn về phía Đại Mã Hầu trên bục, cậu ghé lại gần hạ giọng như kẻ làm chuyện mờ ám:
"Ăn nhanh đi, tôi để dành cho cậu vị ngon nhất đó."
Lộ Dữ Chu lim dim mắt còn buồn ngủ, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo lời cậu bỏ kẹo vào miệng.
Trong suốt hai tiết học, anh chỉ thật sự tỉnh táo vài phút. Và câu duy nhất anh nghe rõ chính là câu kia —-
"Đừng hại bản thân, càng đừng hại người khác."
Cái cảm giác rung động ở tuổi này vốn dĩ đã hỗn loạn như chiến trường. Lộ Dữ Chu cũng không chắc bản thân mình thật lòng bao nhiêu.
Anh sợ một phút bốc đồng sẽ kéo Thịnh Ngộ xuống cùng mình.
Thế nên anh cứ suy nghĩ mãi, cố phân biệt xem đây là xúc động nhất thời, là ảo giác, là hiệu ứng cầu treo…
Hay là thật lòng.
Nếu không phải thật lòng, anh nghĩ, tốt nhất là đừng để Thịnh Ngộ biết."... Cậu đang làm gì vậy?"
Trong phòng ngủ im ắng mấy phút, rèm kéo kín khiến không gian tối mờ. Mãi cho đến khi Lộ Dữ Chu cất tiếng.
Không biết có phải ảo giác hay không, giọng anh có chút khàn khàn, như thể phải khó khăn lắm mới nói ra được mấy chữ này.
Phản ứng đầu tiên của Thịnh Ngộ là kéo quần áo che người lại, sau đó lại thấy buồn cười nên kéo xuống. Cả hai đều là con trai, có gì đâu mà phải che. Ngược lại, cứ che che thế này càng thấy lúng túng.
Cửa phòng ngủ vừa mở, một luồng gió lùa vào làm Thịnh Ngộ nổi hết da gà, cậu vội quay người đi, liếc nhìn bóng người đứng ở cửa. Không biết có phải do ánh sáng hay không mà đôi mắt của Lộ Dữ Chu hôm nay trông đặc biệt tối sâu.
"Tôi thay quần áo ở phòng cậu, không sao chứ? Đóng cửa lại trước đi, gió lạnh quá."
"..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!