Chương 5: Bảo vệ cửa.

Lưu Dung xem qua đề thi, phát hiện anh đúng là không nói quá, đáp án mấy tờ bài thi giao lên đều làm khá giống nhau. Bình thường, đáp án phần tự luận về cơ bản khá thống nhất, điều này cũng chứng tỏ đề lần này đúng là không khó.

"Dù vậy cũng không thể nộp bài sớm như thế được!" Lưu Dung tuy đã nguôi giận hơn nửa, nhưng vẫn giữ nguyên tắc làm mọi thứ cẩn thận như mọi khi, mắng tiếp: 

"Em, còn cả đám Hạ Dương, Triệu Lập Minh, Văn Tĩnh… Tất cả trong kỳ nghỉ phải làm thêm ba đề! Cô sẽ đăng lên nhóm lớp, sau kỳ nghỉ sẽ kiểm tra lại!"

Kiểu phạt này đối với bọn học trò chẳng khác gì gãi ngứa, Lộ Dữ Chu chỉ gật đầu: "Được ạ."

Lưu Dung nhìn biểu cảm của anh, thấy chưa đủ sức răn đe, lại tiếp lời:

"Còn nữa, nhớ đi cắt tóc! Cái kiểu đầu lưu manh đó… nhìn ra cái thể thống gì! Lần trước cô đã nhắc nhở rồi." Lưu Dung gõ bàn nói mãi.

Nói đến mức này, Thịnh Ngộ không nhịn được lòng hiếu kì liền quay đầu nhìn qua.

Đừng nói là có vẻ lưu manh, chỉ riêng kiểu tóc đã đủ khiến người ta liên tưởng tới các thiếu niên nổi loạn, tóc để dài một thời gian không cắt, mọc như cỏ dại giữa mùa mưa.

Anh bạn kia thì lại càng đặc biệt, tóc mái được vuốt ra sau, hai tay đút túi đứng bên cửa sổ, dáng đứng như chụp bìa tạp chí học đường.

Đáng tiếc là không hợp gu thẩm mỹ của giáo viên.

Hơn nữa gương mặt đẹp trai này nhìn có vài phần quen mắt.

Quen đến 50%.

Cực kì quen mắt.

Nhận ra Lộ Dữ Chu trong nháy mắt, đôi mắt Thịnh Ngộ theo bản năng sáng lên, ở hoàn cảnh xa lạ này mà gặp được người quen là ai thì cũng cảm thấy may mắn.

Nhưng rất nhanh, cậu chú ý thấy ánh mắt thoáng qua của Lộ Dữ Chu, rồi lập tức quay đi.

"...."

Thịnh Ngộ đang định lên tiếng chào, lời nói đến bên môi lại bị nuốt ngược trở vào, giống như con vịt đồ chơi bị rút pin, "cạp" một tiếng rồi tắt ngúm.

Lộ Dữ Chu lười biếng nói:

"Vậy cạo trọc luôn được không?"

Lưu Dung đáp ngay:

"Cô không khuyến khích, dễ gây chú ý quá."

"Em thì không sao."

"Nhưng cô thì có. Cô không muốn trở thành chủ đề tám chuyện mới nhất của học sinh khối 11."

Lộ Dữ Chu thở dài, quay đầu đi, mấy đề xuất liên tục bị bác bỏ, nhìn cũng biết anh chẳng còn hứng thú gì nữa.

Lúc này Lưu Dung mới nhớ ra còn có Thịnh Ngộ đang ngồi bên cạnh, quay sang thì thấy cậu đang ngẩn người nhìn ra cửa sổ, hàng mi dài phủ xuống mí mắt, in thành một vệt bóng mờ, thoạt nhìn vô cớ lại có vẻ… buồn buồn.

"Trực tiếp đưa đến tiệm cắt tóc luôn cho rồi, em quá cứng đầu, phải có dịch vụ "chăm sóc đặc biệt"." Lưu Dung tức giận mắng Lộ Dữ Chu một trận. Cô vừa nói vừa cầm điện thoại lướt mấy cái, tìm được ID nhóm lớp, rồi chép vào mảnh giấy nháp, quay sang hỏi:

"Hai em quen nhau à?"

Thịnh Ngộ khẽ mím môi.

Lộ Dữ Chu liếc nhìn cậu một cái, bình tĩnh nói: 

"Không quen."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!