Thịnh Khải Cơ không thích xem tin nhắn Wechat, bình thường có việc gì sẽ trực tiếp gọi điện thoại.
Trong nhóm chat, dù có bị tag bao nhiêu lần đi nữa ông cũng không trả lời.
Thịnh Ngộ quan sát một lúc, thấy chủ tịch Thịnh không xuất hiện thì mới dần thở phào. Cậu gõ vào nhóm:
[ Chủ tịch lúc này chắc đang bận làm việc. ]
[ Không sao đâu, cháu sẽ cứ gửi tin nhắn cho đến khi ông ấy trả lời tôi mới thôi! ^^ Cháu sẽ ép ông ấy cho một bao lì xì thật to luôn!! ]
Tính cách Thịnh Khải Cơ vốn cứng nhắc, không mấy khi tỏ ra thân thiện. Thường ngày khi người thân tụ họp, ai cũng gọi ông là chủ tịch, bọn nhỏ cũng học theo mà gọi vậy.
Người một nhà tương thân tương ái:
[ Chủ tịch đúng là bận rộn. ]
[ Ha ha ha ha Thịnh Khải Cơ, con trai ông cũng gọi ông là chủ tịch luôn kìa. ]
[ Cô nhỏ trước tiên cho cháu một bao nè @Thịnh Ngộ. ]
Trong nhóm lại bắt đầu một đợt lì xì mới. Thậm chí có mấy vị trưởng bối còn cố ý gửi riêng lì xì cho Thịnh Ngộ.
Cậu nhận vài cái, sau đó nói mình phải đi học tiết tự học buổi tối, giả vờ tắt máy thoát nhóm.
Trong nhóm bạn bè, cậu luôn là người phát bao lì xì, có vài lúc xem náo nhiệt cậu cũng sẽ lập tức gửi một cái mới để rôm rả thêm. Nhưng trong nhóm gia đình thì không thể như vậy, chỉ có thể ngoan ngoãn nhận, cảm ơn, rồi lại cảm ơn nữa… đến mức kho biểu cảm của cậu cũng sắp cạn kiệt.
Người trung niên chẳng mấy ai thích hoạt động online, không bao lâu sau khi cậu biến mất, trong nhóm ngừng hẳn tin nhắn mới.
Thịnh Ngộ nghĩ sai lầm này đến đây là kết thúc, ai ngờ khoảng mười một giờ, cậu lại nhận được cuộc gọi từ Thịnh Khải Cơ.
Lúc đó cậu đang chơi game. Vừa kết thúc kỳ thi cuối kỳ, cậu muốn thả lỏng một chút, liền hẹn Hạ Dương chơi thâu đêm.
Wifi ở hẻm Hỉ Thước hơi chập chờn, nên khi chơi cậu phải bật dữ liệu di động. Cuộc gọi từ Thịnh Khải Cơ đã làm gián đoạn kết nối mạng, âm thanh trò chơi bỗng tắt ngúm. Nhìn thấy tên trong phần hiển thị người gọi, Thịnh Ngộ suýt nữa run tay ném cả điện thoại.
Một cảm giác kỳ lạ như thể mình vừa làm chuyện xấu trào lên khiến cậu hơi chột dạ.
Thậm chí khi bấm nhận máy, cậu còn giấu đầu hở đuôi mà buột miệng:
"Alô? Tôi đang làm bài tập? Ai đấy?"
Chủ tịch Thịnh không chút nghi ngờ, giọng ông mang chút khàn khàn mệt mỏi vì đi đường xa:
"Là ba đây. Mới xuống máy bay, có làm phiền con không?"
Thịnh Ngộ nhanh chóng bật lại wifi, tin nhắn của Hạ Dương ồ ạt hiện ra:
[ Cậu đang làm cái gì vậy?! Cái trạm kia vẫn chưa chịu di chuyển kìa! ]
Cậu bật loa ngoài, cùng lúc thao tác để nhân vật trong game không đứng yên, lấy lệ đáp:
"Không, không có. Con chỉ còn một câu hỏi nhỏ thôi, sắp làm xong rồi."
Thịnh Khải Cơ khẽ ừ một tiếng.
"Tin nhắn trong nhóm, ba vừa xem rồi. Thành tích kiểm tra không tệ."
Thịnh Ngộ hơi bất ngờ, cậu tưởng Thịnh Khải Cơ sẽ chặn hết mấy tin nhắn tán gẫu vô bổ trong nhóm.
"Không có, không có đâu." Cậu do dự một chút, nhưng rồi cảm thấy kiểu hành vi tranh công này quá ngốc, nên dứt khoát nói thật:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!