Chương 48: Thói quen.

Gói sủi cảo cũng là một công việc đòi hỏi kỹ thuật.

Thịnh Ngộ từng nghe nói qua nhưng chưa từng tham gia, nên lúc gặp tình huống này, tiểu thiếu gia Thịnh như vị tiên vừa hạ phàm, chuyện gì cũng thấy mới mẻ và thú vị.

Gói mấy cái sủi cảo mà cái nào cũng bị rách vỏ, xiêu xiêu vẹo vẹo nằm chỏng chơ trên thớt.

Thịnh Ngộ cúi người nhìn đám vỏ sủi cảo rách của mình, bị chính kiệt tác của bản thân chọc cười.

"Tôi không làm nữa, Lộ Dữ Chu, mấy cái còn lại đều cho cậu làm."

Cậu vặn vòi nước rửa sạch bột mì dính trên tay, dứt khoát phủi tay làm ông chủ rút lui.

Lộ Dữ Chu sớm đoán được, nhận lấy đôi găng tay cậu ném qua, bình tĩnh nói:

"Trong tủ lạnh có dưa hấu, đã cắt sẵn rồi, đi ăn đi."

Dưa hấu được cắt thành những miếng nhỏ đều tăm tắp đặt trong chiếc bát thủy tinh, trông mọng nước ngon miệng.

Thịnh Ngộ không làm nhưng cũng không rời đi, cậu bưng bát trái cây, thỉnh thoảng gắp một miếng bỏ vào miệng, lười biếng tựa vào bàn, vừa ăn vừa xem trong nhóm bạn học than thở độ khó của kỳ thi cuối kỳ lần này.

Cậu chợt nhớ tới bài kiểm tra trong cặp, nhắn +1 vào nhóm xong quay sang nói với Lộ Dữ Chu:

"Tôi nhận được điểm thi Toán rồi, thầy Lộ, đoán xem học sinh cưng của cậu lần này được bao nhiêu điểm?"

Lộ Dữ Chu cúi mắt, khéo léo bóp mép sủi cảo thành những nếp gọn gàng, chỉ chốc lát thớt đã bày ra một hàng sủi cảo đầy đặn.

Người này làm việc nhà rất thành thạo và nhanh nhẹn. Rõ ràng là người từng được dì tận tình dạy bảo.

"Bao nhiêu?"

Thịnh Ngộ tặc lưỡi, không hài lòng với giọng điệu nhạt nhẽo của anh:

"Tốt xấu gì tôi cũng là đệ tử thân truyền duy nhất  của cậu. Thầy có thể hứng thú hơn chút được không? Nhỡ đâu tôi thi trượt thì sao?"

Lộ Dữ Chu nhàn nhạt đáp:

"Nếu cậu thi trượt, vừa rồi đã không gọi tên tôi từ ngoài cửa đi vào."

Thịnh Ngộ nghĩ một chút, nhưng lại cảm thấy có gì sai sai.

"Sao cậu biết tôi thi trượt thì sẽ như thế nào?"

Ngoài cửa sổ, ánh nắng rực rỡ. Lộ Dữ Chu quay lưng về phía cậu, nhìn không rõ nét mặt, chỉ thấy đường cong sau gáy mơ hồ, không biết có phải đang cười hay không.

"Cần gì đoán? Nếu trượt, cậu sẽ lập tức lên lầu luyện đề, không đóng cửa ôn luyện một vòng thì sẽ không ra ngoài."

Đây hoàn toàn là cách làm của cậu.

Câu trả lời ấy khiến Thịnh Ngộ không còn hứng khoe khoang nữa, nhiều hơn là cảm giác vui vẻ vì Lộ Dữ Chu rất hiểu mình. Cậu không làm vẻ bí mật nữa, nói:

"136, chị Dung nói lớp mình chỉ có mười học sinh đạt hơn 120 điểm, cô không ngờ tôi cũng ở trong số đó. Tôi thấy khá ổn liền mang về cho bà nội xem, còn gặp phải chủ tịch Thịnh nên cho ông ấy xem luôn."

Thịnh Ngộ nói mà mặt đầy vẻ đắc ý.

Cậu vốn như thế, chẳng hề tỏ ra khiêm tốn, kiêu ngạo nhưng không tự mãn. Tuy hay ra vẻ, lại chẳng khiến người ta ghét bỏ.

Khi con công xòe đuôi ra, việc của bạn chỉ là vỗ tay tán thưởng.

Lộ Dữ Chu nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!