Chương 47: Mông lung.

Lộ Dữ Chu đã ngủ, lúc mở cửa, mí mắt còn cụp xuống, ánh nhìn mang vài phần mệt mỏi.

"Có chuyện gì vậy?" Anh nắm tay nắm cửa, uể oải tựa người vào khung cửa, giọng nói vừa tỉnh dậy khàn khàn.

Thịnh Ngộ không khách sáo đẩy anh sang một bên, ôm gối chen thẳng vào phòng ngủ.

"Hạ Dương ngáy to quá, tôi không ngủ nổi nên sang chỗ cậu kiếm chút yên tĩnh."

Nghe thế, Lộ Dữ Chu bật cười, như đã đoán được từ trước:

"Cậu ta càng ngủ sâu thì tiếng càng lớn, hôm nay còn uống rượu, chắc chắn sẽ ngáy kinh khủng hơn. Vậy mà cậu còn thu nhận cậu ta."

Cửa phòng ngủ khép lại, cách biệt tiếng ngáy lúc cao lúc thấp bên ngoài.

Khi anh quay lại, Thịnh Ngộ đã leo lên giường, nằm sấp xem điện thoại, gối đầu lên gối của Lộ Dữ Chu, còn lấy chăn người ta đắp lên eo mình. Ngang ngược như một tên côn đồ nhỏ.

Lộ Dữ Chu nhìn thoáng qua rồi quay đi, đến bàn học bật đèn lên, kéo ghế ngồi xuống.

Ban đầu Thịnh Ngộ chưa để ý, đợi vài phút, phát hiện bên cạnh chẳng có ai nằm xuống mới ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm ánh đèn bàn mờ tối, ngây người vài giây rồi liếc sang bóng lưng Lộ Dữ Chu.

"Cậu không ngủ à?"

Trên bàn để một quyển tuyển tập văn mẫu, nhìn qua cũng biết là dùng để giết thời gian. Lộ Dữ Chu mở bừa một trang, kẹp bút bi giữa hai ngón tay, đầu ngón tay thi thoảng lại ấn nhẹ lên phần đầu bút.

"Không phải cậu muốn yên tĩnh một lúc sao? Giường tạm thời nhường cho cậu trước, khi nào cậu đi thì tôi ngủ sau."

Thịnh Ngộ ngơ ra, một lát sau mới phản ứng lại, không thể tin được chỉ ngón tay về phía đối diện:

"Bên kia động đất còn không bằng, cậu định để tôi quay lại đó thật à?"

Lộ Dữ Chu liếc sang, nơi đuôi mắt lấp ló chút do dự:

"Cậu muốn ngủ ở đây thật sao?"

Thịnh Ngộ chẳng thèm đáp, rất tự nhiên lăn sang bên mép giường, vỗ hai cái lên chỗ còn trống, ý bảo Lộ Dữ Chu mau lên nằm.

Không rõ vì sao, Lộ Dữ Chu vẫn chưa trả lời.

Rất lâu sau, Thịnh Ngộ buồn ngủ đến díp cả mắt, mới nghe thấy một câu khẽ như gió thoảng:

"Cậu ngủ đi, tôi xuống lầu."

Thịnh Ngộ giật mình tỉnh giấc.

Cậu lập tức mở to mắt, bắt gặp Lộ Dữ Chu đang cúi người xuống, định rút chiếc gối đầu bị cậu ôm mất. Gần như theo phản xạ, Thịnh Ngộ nắm lấy tay anh, đầu óc còn chưa tỉnh táo nhưng cơn giận đã bùng lên:

"Sao thế? Không phải chỉ xem phim người lớn thôi à, còn trốn tôi nhiều ngày như vậy. Thế là đủ đủ rồi đấy, Lộ Dữ Chu."

Trong phòng ngủ ánh sáng lờ mờ, chỉ có một chiếc đèn bàn lẻ loi, chiếu sáng một khoảng nhỏ xung quanh.

Hai cái bóng gầy cao đổ lên tường, trong đó một cái nghiêng người xuống, có khoảnh khắc đầu mũi chạm vào hàng mày và mắt của bóng còn lại, tựa như một nụ hôn non nớt.

Lộ Dữ Chu cụp mắt xuống, cổ tay khẽ dùng sức, định vùng khỏi sự kìm kẹp.

Thịnh Ngộ lại không chịu buông, hiếm khi cố chấp như vậy, vừa cau mày vừa siết chặt lấy cổ tay Lộ Dữ Chu, đến mức các đầu ngón tay trắng bệch cả ra.

Cậu không khỏe bằng Lộ Dữ Chu, bình thường chắc chắn không giữ nổi con ngựa hoang này, nhưng tối nay như bị sao Vũ Khúc nhập vào người, phát huy vượt ngưỡng, giằng co mấy phút, cuối cùng lại là Lộ Dữ Chu nhường trước.

"Tôi không quen ngủ chung với người khác." Lộ Dữ Chu khẽ mím môi, đơn giản giải thích.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!