Vài ngày trước kỳ thi, những cây nho trong sân bắt đầu ra quả.
Lộ Dữ Chu chăm sóc hoa cẩm tú cầu và hoa hướng dương rất cẩn thận, riêng mấy dây nho này lại khá tùy hứng, có thời gian thì chăm chút một chút, bận thì cứ để mặc vậy.
Thịnh Ngộ lần đầu tiên được thấy nho thật mọc trên giàn, cảm thấy vô cùng mới lạ, ngày nào trước khi đi học cũng phải ghé lại xem qua một lần.
Lịch thi của lớp thực nghiệm dày đặc, môn tiếng anh và toán đều có thêm đề phụ, còn có cả bộ tài liệu bổ sung cho khoa học tự nhiên. Lần này không có kỳ nghỉ như hồi giữa kỳ, để đảm bảo thời gian thi không trùng với lớp chính khóa, nên ngày thi đầu tiên được lên lịch vào buổi tối.
Khi ra khỏi phòng thi đã hơn 9 giờ tối, Lộ Dữ Chu vừa bước khỏi cổng trường đã bị Lưu Dung gọi đi. Vừa đến cuối kì, lớp trưởng lớp phó đều bận túi bụi.
Thịnh Ngộ một mình đi bộ về phía cổng.
Hôm nay các lớp không có tiết tự học ban đêm, hành lang vốn ồn ào giờ lại vắng lặng, cả ngôi trường rộng lớn chìm trong bóng tối, chỉ còn khu ký túc xá là còn chút âm thanh.
Đi được nửa đường, Hạ Dương đuổi kịp.
Vị anh họ này được giao trọng trách hộ tống người về nhà lúc khẩn cấp, tay cầm chìa khóa xe đạp của Lộ Dữ Chu, được dặn phải đảm bảo đưa Thịnh Ngộ về an toàn.
"Hôm nay làm bài thế nào?" Hạ Dương vô tư khoác vai cậu.
Thịnh Ngộ vừa thi xong là quên luôn, tâm trạng cực kỳ thoải mái:
"Không biết, đến đề bài tớ còn chẳng nhớ rõ."
Hạ Dương thực chất chỉ thuận miệng hỏi một câu, thấy tinh thần Thịnh Ngộ vẫn còn tốt, mấy ý tưởng trong đầu bắt đầu trỗi dậy.
"Giờ còn sớm, hay đi ăn khuya một bữa?"
Thịnh Ngộ hứng thú: "Ăn gì?"
"Tùy cậu, muốn ăn đồ nướng hay món kho, tớ sao cũng được."
Sau phố vẫn còn một vài quán mở cửa, nhưng theo lời người từng trải
- Hạ Dương thì hương vị chẳng khác gì nhau.
Thịnh Ngộ giao toàn quyền quyết định cho Hạ Dương.
Hạ Dương đạp xe một mạch sáu cây số, cuối cùng cũng tìm được một quán nhỏ nằm sâu trong hẻm.
Cậu ta hào hứng nói:
"Tớ thấy quán này trên mạng từ lâu rồi, thèm chết đi được, nay phải ăn cho đã!"
Thịnh Ngộ khô khan cười một tiếng.
Lúc đi trên đường, cậu lén nhìn bản đồ, từ đây quay về hẻm Hỉ Thước mất khoảng hai mươi phút nếu đi xe buýt, mà xe đạp thì chắc phải hơn nửa tiếng..... Cậu có linh cảm đêm nay về nhà thế nào cũng bị mắng.
Nhưng đã tới rồi, chẳng lẽ giờ lại quay về?
Quán ăn lúc này khá đông, dù vậy chưa đến giờ cao điểm nên vẫn còn bàn trống, hai người chọn một chỗ ở phía ngoài.
Hạ Dương định gọi bia thì bị Thịnh Ngộ ngăn lại không cho.
Thịnh Ngộ nói:
"Mai còn phải thi nữa, dì nói, nếu lần này cậu mà rớt khỏi lớp thực nghiệm được thì sẽ đánh gãy chân chó của cậu đấy."
Hạ Dương không cam lòng đẩy chai bia sang một bên, thở dài:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!