Không biết có phải do đầu chịu nhiều áp lực không mà Thịnh Ngộ cả đêm ngủ cứ chập chờn, còn mơ thấy một vài giấc mộng kỳ quái.
Đến khi bị chuông báo thức đánh thức, cậu vẫn mơ màng như vừa mới chợp mắt, hoang mang mở mắt ra, không hiểu tại sao mới nhắm mắt mà trời đã sáng.
"……"
Mùa hè trời sáng rất sớm, ánh sáng ngoài trời xuyên qua lớp rèm kẻ ô chiếu vào, khiến căn phòng ngập tràn ánh sáng.
Thịnh Ngộ trợn mắt nhìn trần nhà hai giây, sau đó lại nhắm mắt, cậu mơ màng đưa tay lần mò đồng hồ báo thức. Nhưng chưa chạm được đồng hồ, tay cậu lại chạm phải một cánh tay mát lạnh.
Cậu nghiêng đầu nhìn, bên cạnh có một bóng người đang nằm nghiêng, hông phủ hờ một góc chăn, tay đặt ngẫu nhiên trước ngực, theo nhịp thở mà khẽ phập phồng.
….. A.
Đêm qua trời mưa, cậu tốt bụng cho Lộ Dữ Chu ngủ cùng.
Người bị chuông đánh thức đầu tiên là Thịnh Ngộ, nhưng người dậy trước là Lộ Dữ Chu.
Trong lúc Thịnh Ngộ còn đang vật lộn để tỉnh táo, Lộ Dữ Chu đã đưa tay ấn tắt đồng hồ báo thức, nghiêng người ngồi dậy, hai chân dẫm lên dép lê trên sàn.
Anh giơ tay lên nhìn cổ tay, dù chiếc đồng hồ cũ đã bị cướp mất từ lâu, thói quen này vẫn không bỏ được. Thấy cổ tay trống trơn, anh ngó lơ cái đồng hồ báo thức đang nằm dưới đất, mắt còn ngái ngủ quay sang hỏi Thịnh Ngộ:
"... Mấy giờ rồi?"
Thịnh Ngộ đưa cổ tay ra trước mặt anh, Lộ Dữ Chu nắm lấy, nheo mắt nhìn một hồi.
Không còn nghi ngờ gì, cả hai đã dậy muộn.
Lộ Dữ Chu là người chỉ cần ngủ ba tiếng vẫn có thể tỉnh táo như thường, nhanh chóng xỏ dép đi xuống lầu. Khi Thịnh Ngộ ra khỏi phòng, anh đã thay quần áo xong, đang ở sân sau phơi chiếc đệm bị mưa tạt ướt tối qua lên cây phơi mới dựng.
Giờ này, chuyến xe buýt mà họ thường ngồi đã rời trạm từ lâu, không còn bóng dáng đâu nữa.
Thịnh Ngộ cũng chẳng có hứng vùng vẫy chạy theo cho kịp, tự nhủ ráng chịu thêm vài ngày nữa, đợi đến kỳ nghỉ hè học được cách đi xe đạp rồi, sẽ bắt Lộ Dữ Chu ngồi phía sau để thử cảm giác ê mông do đường núi xóc nảy thế nào.
Cậu như hồn ma lết ra sân, vừa ngồi xuống đã cảm thấy chỗ ngồi có gì đó lạ lạ, cậu giật mình bật dậy, cúi đầu nhìn kỹ ——
Lộ Dữ Chu ấn chuông xe đạp, lười biếng thúc giục:
"Nhanh lên, trễ rồi đấy."
Thịnh Ngộ còn đang bối rối, nói:
"Lộ Dữ Chu, ghế sau của cậu biến thành ghế da rồi."
Lộ Dữ Chu lại ấn chuông lần nữa:
"Ừ, còn có cả tựa lưng nữa đấy, cậu thấy vừa lòng chưa?"
Thịnh Ngộ nhanh chóng xuống xe kiểm tra.
Ghế sau giờ được bọc thêm một lớp đệm da màu đen, dày khoảng 7cm, cố định bằng ốc vít.
Phía sau còn có thêm phần tựa lưng, chất liệu mềm mại mà không bị xẹp xuống.
Cái này được lắp lên từ khi nào thế?
Cậu vẫn đang ngơ ngác, mãi đến khi chiếc xe chạy được vài trăm mét mới kéo góc áo Lộ Dữ Chu, thò đầu ra khỏi đám sương sớm và gió lạnh, hỏi:
"Cậu gắn thêm cái này từ khi nào vậy ——"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!