Chương 44: Xoa bụng

Thịnh Ngộ rất hiếm khi ngủ chung giường với người khác.

Ngay cả khoảng thời gian mất ngủ triền miên sau khi bị bắt cóc, cậu cũng chỉ ôm gối đi lòng vòng khắp nhà, mệt thì chui vào một phòng trống nào đó để ngủ. Cậu chưa từng nghĩ sẽ ngủ chung giường với bất kỳ ai.

Người bên cạnh vừa nằm xuống đã mang theo làn hơi mát lạnh của đêm mưa, trong không gian chật hẹp không cẩn thận đè lên cánh tay bên ngoài chăn của cậu.

Thịnh Ngộ không mở mắt, chỉ lật người giả vờ buồn ngủ, rút tay vào trong chăn quay mặt vào tường.

Lúc nãy gọi Lộ Dữ Chu quay lại, cậu vẫn còn đang mơ màng, tròn mắt ra như đang nói mớ. Nhưng khi nằm lại lên giường, nghe thấy âm thanh Lộ Dữ Chu ôm gối đi vào, từng tiếng bước chân, từng động tác đều gần ngay bên tai, mùi sữa tắm quen thuộc hòa quyện với hormone nam tính đặc trưng ùa tới —— bỗng nhiên khiến Thịnh Ngộ có cảm giác như mình bị chiếm đoạt.

Chiếc giường sắt cũ kỹ được dọn từ gác mái xuống, hễ trở mình là lại vang lên kẽo kẹt, chiều ngang ước chừng một mét rưỡi.

Thịnh Ngộ chưa từng đo chính xác, vì cậu cũng không nghĩ sẽ có ngày chiếc giường cũ kỹ này lại cần chứa đến hai người.

Quạt cũ chạy hết công suất, phát ra âm thanh rè rè đều đều. Thịnh Ngộ quay mặt vào tường hồi lâu mà vẫn không ngủ nổi.

Cậu thành thật được vài phút, sau đó lại cảm thấy nằm không thoải mái, thế là trở mình một cái.

"Ngủ không được à?" Lộ Dữ Chu thấp giọng hỏi.

Thịnh Ngộ đành phải mở mắt ra.

Đèn gấu trúc ngộ nghĩnh trên đầu giường vẫn phát sáng như cũ, ánh sáng vàng dịu nhẹ, đủ để thấy rõ mọi thứ trong tầm mắt.

Lộ Dữ Chu không nằm hẳn xuống mà chỉ nửa ngồi dựa vào đầu giường nghịch điện thoại. Anh nghiêng mặt lại khi hỏi, sống mũi cao tạo ra một bóng đổ rõ nét, đôi mi rũ xuống che mất đôi mắt đen sâu thẳm phía dưới.

Có thể là do ánh đèn tạo ảo giác, nhưng Thịnh Ngộ cảm thấy ánh mắt của Lộ Dữ Chu lúc này dịu dàng hơn ban ngày rất nhiều.

"Ừm, tỉnh rồi, không ngủ được."

Thịnh Ngộ thay đổi tư thế nằm nghiêng cho thoải mái, gối đầu lên cánh tay, tầm mắt ngước lên, lười biếng trôi về phía điện thoại của Lộ Dữ Chu.

"Cậu đang xem gì vậy?"

Hàng mi Lộ Dữ Chu rũ xuống càng thấp, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt bị đè ép của cậu mấy giây, giọng bình tĩnh đáp:

"Dự báo thời tiết, xem mai có mưa không. Nếu mưa chúng ta phải dậy sớm đi xe buýt."

"Vậy có mưa không?" Thịnh Ngộ hỏi.

"Không mưa." Lộ Dữ Chu đáp.

"Ồ." Thịnh Ngộ lặng lẽ thở dài, có chút thất vọng.

Cậu còn đang nhớ mong được đi xe buýt vì có thể ngủ trên ghế ngồi thoải mái.

Cả hai không ai nói gì thêm, trong phòng lặng im vài phút, ngón tay Lộ Dữ Chu vẫn lướt đều đều trên màn hình.

Cuối cùng, Thịnh Ngộ không nhịn được hỏi:

"Cậu không ngủ à?"

Lộ Dữ Chu: "Cậu cũng không ngủ."

Thịnh Ngộ hiểu ngay, người này giống mình, nửa đêm tỉnh giấc rồi là không ngủ lại được.

Vậy thì trò chuyện chút đi.

Cậu trở mình nhìn lên trần nhà, cảm thấy hơi nóng, đá phăng chăn ra, một chân nghịch ngợm vươn ra ngoài, thử đổi vài tư thế, cuối cùng gác lên đầu gối của Lộ Dữ Chu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!