Chương 43: Chen chúc.

Lộ Dữ Chu đã nói vậy rồi, Thịnh Ngộ cũng ngại nói thêm. Mặc dù cậu cảm thấy lót thêm áo cũng chẳng có tác dụng gì.

Trên đường về, Thịnh Ngộ lặng lẽ nghĩ lại một chút, chợt nhận ra tật xấu kén cá chọn canh của mình hình như lại tái phát.

Dọn về hẻm Hỉ Thước, chất lượng sinh hoạt dĩ nhiên là phải giảm xuống. Trước giờ cậu vẫn thích nghi không tệ, có điều gần đây sống hơi sung sướng quá, chuyện gì cũng có người chiều theo, khiến cậu bắt đầu muốn gây chuyện một chút cho vui. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cậu cũng chẳng rõ cái cảm giác này bắt nguồn từ đâu.

Thịnh Ngộ âm thầm quyết tâm phải tiết chế lại, cậu không muốn cả đời bị dán cái nhãn "yếu ớt".

Xe đạp địa hình xóc nảy không ngừng, Thịnh thiếu gia suốt đường chỉ biết ngửa mặt lên trời, không nói một lời.

Khi vào đến con hẻm quen thuộc, bánh xe xóc lên mấy chỗ ổ gà, lắc lư dừng lại trước cánh cổng lớn rỉ sét màu xanh.

Lộ Dữ Chu tay bóp phanh, một chân dài chống đất ổn định xe, quay đầu hỏi:

"Có mang chìa khóa không? Tôi đi xử lý chút việc, khoảng nửa tiếng nữa về."

Thịnh Ngộ nhanh nhẹn bước xuống xe, cũng không hỏi nhiều:

"Được, vậy tôi chờ cậu về ăn cơm chung."

Đợi bóng dáng Lộ Dữ Chu và chiếc xe khuất dần nơi cuối ngõ, cậu mới thở phào một hơi, vừa tìm chìa khóa cổng, vừa nhanh tay xoa xoa hai bên mông đang tê dại cứng đờ.

Không xoa thì thôi, vừa xoa xong cậu đã tự thấy mình đáng kinh, còn phát ra một tiếng "tch", chán ghét bản thân đến độ gõ vào tay mình mấy cái, mu bàn tay đỏ ửng lên.

Lúc ngồi thì đau, nhưng xuống xe thì không tới nỗi nào, không ảnh hưởng đến việc đi lại, nằm ngồi. Thịnh Ngộ cũng chẳng yếu ớt tới mức phải vén quần lên kiểm tra. Có bầm thì vài ba hôm nó tự tan.

Cậu thay đồng phục rồi ra cửa lấy cơm bà chủ đưa đến, cơm được bọc hai lớp giấy bạc để giữ ấm.

Thật ra trong mùa hè, đồ ăn có thể giữ ấm vài giờ, nhưng cậu không chắc khi nào Lộ Dữ Chu mới về, nên vẫn cẩn thận bọc lại cho chắc.

Sau khi cất cẩn thận cơm hộp, Thịnh Ngộ bưng ly tào phớ lên lầu làm bài tập.

Hôm nay bà chủ đưa hai phần cơm hộp, tào phớ cũng gấp đôi, chắc do chưa xem kỹ tin nhắn trên WeChat, tưởng cả hai phần đều là đặt gấp đôi.

Ban ngày hơi nóng chưa tan, trong phòng ngột ngạt đến mức khiến người ta hoảng hốt. Thịnh Ngộ mở toang cửa sổ, đặt chiếc đèn hình gấu trúc xấu không nỡ nhìn kia lên bệ cửa sổ.

Cậu vừa ăn tào phớ vừa làm bài tập, viết đến khi mỏi cả đôi mắt, cậu ngước nhìn ra ngoài thư giãn thì tình cờ đụng trúng hai con mắt bé tí của gấu trúc xấu xí đang trừng mình.

Thịnh Ngộ xoay bút, không nhịn được cầm điện thoại chụp một tấm gửi cho Lộ Dữ Chu.

Thịnh Ngộ:

[ Cậu đi nhầm đường rồi, con này đáng ra nên dùng để trừ tà. Đặt lên cửa sổ một cái, bảo đảm quỷ cũng phải tránh xa ba thước.]

Không biết Lộ Dữ Chu đang làm gì, nhưng vẫn trả lời rất nhanh.

Lộ Dữ Chu:

[Có là được rồi, đừng kén chọn.]

Thịnh Ngộ:

[Ai kén chọn? Tôi đang khen cậu khéo tay tinh tế mà.]

Lộ Dữ Chu:

[Ngại xấu à? Vậy tự sửa một chút.]

Thịnh Ngộ:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!