Chương 42: Dày vò.

Ngón tay Lộ Dữ Chu khẽ cử động, nhưng vì xung quanh có nhiều người nên không nắm lại.

Thế là hai người cứ thế đứng sững ở cửa lớp, chẳng khác nào bức tượng người, ít nhất mất hai phút.

"Chuyện gì vậy?"

Một nam sinh ngồi hàng đầu cuối cùng cũng ngẩng lên, nghi hoặc phá tan bầu không khí yên lặng.

Anh chàng cảm thấy ánh sáng bị chắn mất, ngước mắt khỏi đề thi, liền nhìn thấy hai người còn đang nắm tay, không hiểu lắm hỏi:

"Các cậu đang khoe vòng đôi à?"

Câu nói vừa vang lên, mấy học sinh hàng giữa và phía sau cũng ngẩng đầu theo, ánh mắt quét qua mặt hai người, sau đó dừng lại ở đôi tay đang nắm.

Nhận thấy có gì đó không ổn, Thịnh Ngộ lập tức hất tay Lộ Dữ Chu ra.

Thật sự là hất ra.

Lộ Dữ Chu rõ ràng chưa phản ứng kịp, cánh tay bị văng ra sau, lơ lửng giữa không trung một chút, rồi mới chậm rãi buông xuống bên người.

Lộ Dữ Chu: "…"

Tuy Thịnh Ngộ buông tay rất nhanh, nhưng vẫn có không ít người trông thấy cảnh đó. Có người suy nghĩ vài giây, chợt bừng tỉnh:

"Hai người có phải làm lớp bị trừ điểm không? Nên chị Dung mới bắt đứng phạt trước lớp cho xấu hổ?"

Chuyện này hoàn toàn mang phong cách của Lưu Dung.

Nếu có hai người làm lớp bị trừ điểm, cô sẽ bắt họ đứng trước cửa nắm tay nhau như một hình phạt.

Hợp lý, nghĩ thế càng thấy hợp lý.

Một nam sinh ngồi hàng ghế sau đứng bật dậy, hưng phấn nói lớn, không nhịn được móc điện thoại ra khỏi hộc bàn: "Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích! Để tớ chụp cái đã… Hai cậu đứng kiểu này giống người mẫu quá, tớ đăng lên nhóm lớp làm hình bìa mới…"

Cả lớp lập tức ồn ào, nhao nhao cười đùa. Bất an của Thịnh Ngộ giống như làn sương mỏng bị ánh mặt trời xua tan, chút xíu cũng không còn.

Cậu khẽ kéo quai cặp lên, nở một nụ cười nhẹ, định hòa vào câu chuyện thì bỗng cảm giác có thứ gì đập vào sau đầu ——

"Chuông reo rồi sao chưa vào? Muốn làm thần giữ cửa thế à? Thế thì hai đứa lên bục giảng đứng đi."

Gõ Thịnh Ngộ còn chưa đủ, Lưu Dung lại siết chặt tập điểm danh trong tay, gõ thần giữ cửa số hai bên cạnh – Lộ Dữ Chu.

Thịnh Ngộ và Lộ Dữ Chu cùng lúc đần mặt.

Cô Lưu đẩy vai hai người ra, lách vào giữa hai "tượng đá" cao lớn, chỉnh lại mic khuếch đại âm thanh:

"Tầng này chỉ có lớp mình ồn nhất —"

Nói xong câu thoại kinh điển, cô ngẩng mắt lên, liếc thấy bên cửa sổ có một cái điện thoại giơ cao đang ghi hình.

"…Triệu Lập Minh." Lưu Dung cười lạnh, vặn micro lên hết cỡ, giọng vang như sấm:

"Điện thoại nộp lên đây. Còn cậu, cút ra ngoài."

Triệu Lập Minh rút điện thoại không đủ nhanh: "……"Triệu Lập Minh trí nhớ kém. Trong một năm, số lần bị tịch thu điện thoại đủ để chất đầy ngăn tủ của cô Lưu, bị mắng cũng chẳng nhớ được lâu, cứ bị tịch thu xong rồi lần sau lại mang tiếp. Mọi người cũng thấy nhiều thành quen, không ai ngạc nhiên nữa.

Có lão Triệu "làm gương",  Lưu Dung sau tiết học không chừa góc nào trong lớp mà lục soát triệt để, lại thu được thêm ba cái, tay xách chiến lợi phẩm oai phong rời đi.

Triệu Lập Minh không có điện thoại, rảnh rỗi buồn chán, hết tiết đi xuống phía sau lớp để quấy rối Lộ Dữ Chu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!