Chương 41: Nghĩ về cậu.

Cánh cổng sắt xanh lục hoen gỉ mở ra, sân nhỏ bên trong tối tăm, trong phòng lờ mờ kéo dài vài dải ánh sáng nghiêng ngả.

Lộ Dữ Chu đã thay bộ đồ thường ngày rộng rãi, tay nhét trong túi, cổ áo lệch sang một bên để lộ xương quai xanh thon gọn.

Thịnh Ngộ bị ánh sáng lấp lóe hấp dẫn, cúi đầu nhìn xuống: 

"Đây là cái gì thế?"

Trong tay Lộ Dữ Chu là một món đồ to bằng bàn tay, phát sáng dịu nhẹ, bên ngoài được bọc một lớp chất liệu giống như bông, ánh sáng mờ mờ ấm áp.

"Chỉ là món đồ nhỏ thôi, tôi vừa làm xong. Gác mái còn đống đồ cũ, tôi tháo ra sửa lại một chút là dùng được." Lộ Dữ Chu liếc nhìn phía sau cậu, hỏi: 

"Cặp sách của cậu đâu rồi?"

Thịnh Ngộ phàn nàn: "Ở trong phòng khách, đến chìa khóa tôi cũng không mang. Nếu tối nay cậu không tới, chắc tôi phải gọi người mở khóa…"

Lộ Dữ Chu nhìn cậu từ đầu đến chân.

Thịnh Ngộ mặc chính là đồng phục học sinh, quần thể thao có cạp chun.

Dưới ánh mắt nghi hoặc của đối phương, Lộ Dữ Chu hơi cúi người, vươn tay nhấc vạt áo trên của cậu lên một chút, móc vào dây quần, rồi cực kỳ nhanh gọn treo cái món đồ phát sáng kia vào.

"…"

Thịnh Ngộ cúi đầu nhìn chằm chằm vào chỗ khó nói trên quần đang phát sáng.

Giờ nhìn kỹ mới rõ, đó là một món đồ thủ công nhỏ dùng làm phụ kiện, bên trong có gắn đèn, trên đầu còn móc khóa cỡ ngón tay cái có thể treo vào bất cứ thứ gì.

"Cái này là sao?" Thịnh Ngộ nhéo thử món đồ, ngắm nghía mãi vẫn không hiểu nổi.

Lộ Dữ Chu không đáp, hai tay đút vào túi quần rồi bước về phía trong nhà. Một lúc sau mới có giọng nói thản nhiên vang vọng lại: 

"Đồ trang trí, tôi đề xuất cậu nên treo vào cặp sách. Đương nhiên, nếu cậu thích thì cứ treo mãi như thế cũng được."

Thịnh Ngộ "xì" một tiếng, không buồn tháo ra, quay đầu nhanh chóng đóng cổng chính lại, sau đó hai ba bước vọt đến bên cạnh Lộ Dữ Chu, quàng tay qua cổ anh từ phía sau.

Lộ Dữ Chu nghiêng đầu, thấp giọng hỏi: "Làm gì vậy?"

"Món đồ chơi này xấu hổ quá, tôi phải lôi cậu cùng mang." Thịnh Ngộ nhỏ giọng nói.

Lộ Dữ Chu khẽ bật cười, giọng trầm thấp mơ hồ, như bị kìm nén nơi cổ họng.

"Cũng có ai thấy đâu…"

Thịnh Ngộ cúi đầu liếc lại một cái, nhịn không nổi ngắt lời: 

"Cậu bao nhiêu tuổi rồi, sao còn làm mấy cái đồ thủ công bling bling như trẻ con thế, có thấy ấu trĩ quá không?"

Lộ Dữ Chu: "Vậy cậu bao nhiêu tuổi rồi? Còn thích mặc mấy bộ quần áo phát sáng xấu chết."

Thịnh Ngộ: "Còn không phải do tôi sợ tối à…"

Lộ Dữ Chu: "Cái này trị chứng sợ bóng tối của cậu."

Lời này vừa ra, Thịnh Ngộ liền hiểu ngay ý của anh.

Lúc nãy vào cửa cậu không để ý đèn từ lầu một đều được bật sáng, ánh sáng hắt qua cửa sổ khiến cả sân trông sáng sủa, rõ ràng hơn.

Như thể cố ý bật sẵn, chờ cậu quay về.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!