Chương 40: Ăn ý.

Thịnh Ngộ là bị "xách" đi.

Cậu còn chưa kịp hoàn hồn đã bị tay Hạ Dương đè lên vai kéo đi một mạch. Đi được một đoạn đường, Thịnh Ngộ mới sực nhận ra cậu chẳng mang theo cái gì, chỉ mang theo thân mình, trên tay còn cầm chén tào phớ vừa mở.

Hôm nay Hạ Dương đặc biệt im lặng. Trên đường đến sòng bạc, cậu ta luôn dắt Đại Hắc đi phía trước, bước chân nhanh như chạy.

Thỉnh thoảng còn lắc đầu, không biết có phải do cơn tức ban nãy còn chưa tan hết hay không.

Thịnh Ngộ lùi lại hai bước, sóng vai đi cùng Lộ Dữ Chu, nói bằng giọng chỉ đủ hai người nghe thấy:

"Không phải Hồng Môn yến đấy chứ?"

Lộ Dữ Chu bật cười khẽ một tiếng, lười biếng hỏi lại:

"Sao lại giống Hồng Môn yến rồi?"

Thịnh Ngộ cũng không rõ.

Cậu chỉ thấy hai anh em này thật khó hiểu. Vừa mới đó còn đòi đánh nhau sống chết, vậy mà quay ngoắt chuyển kênh về đề tài gia đình, nói về nhà ăn cơm là đi thật.

"Kỳ quái… Tôi không hiểu nổi mấy cậu."

Thịnh Ngộ cúi đầu uống cạn tào phớ, chẹp miệng đi ngang thùng rác vứt ly nhựa vào.

Hai nơi cách nhau không xa, đi nhanh thì chỉ mười phút là tới.

Vừa rẽ qua một ngã ba, ba người bọn họ liền trông thấy một chiếc siêu xe đậu ven đường.

Có những chiếc xe phải nhìn kỹ mới biết là xe sang, nhưng cũng có loại chưa cần nhìn kỹ đã đập thẳng chữ "giàu" vào mặt.

Chiếc trước mắt chính là kiểu sau, một con xe mui trần đỏ rực nổi bật.

Thịnh Ngộ chỉ cần liếc qua là biết chủ xe là ai, cậu lẩm bẩm:

"Thịnh Gia Trạch…"

Hạ Dương cau mày khó hiểu, lúc cậu ta rời khỏi nhà, rõ ràng chưa thấy chiếc xe này đỗ ngoài cửa.

Lòng mang đầy nghi hoặc, cả ba vén rèm cửa cao su bước vào. Còn chưa kịp mở miệng, không khí nặng nề trong phòng đã ập đến bao trùm lấy họ, len lỏi qua từng tế bào, bọn họ sợ tới mức tất cả lời định nói đều nuốt trở vào.

Sòng bạc vốn luôn nhộn nhịp, hôm nay lại vắng lặng lạ thường. Trên sàn nhà lác đác những mảnh giấy vụn, bình phong trong sảnh chính ngả nghiêng rối loạn. Chỉ có một chiếc bàn là có người ngồi.

Trên bàn có hai người đang ngồi, mà ngồi ở vị trí chính là chủ quán – dì Văn Tú. Trước mặt dì là một tập tài liệu, ngón tay dì chỉ theo từng chữ một cách khó nhọc. Đôi lông mày thưa thớt nhíu chặt lại, nhưng dì vẫn chăm chú đọc.

Ngồi đối diện là một thanh niên trẻ tuổi điển trai mặc bộ vest gọn gàng. Nhưng không giống kiểu người ăn mặc đoan chính điềm đạm, mà giống con khỉ quậy mặc vest hơn, hắn mới ngồi yên được chưa đầy hai phút đã bắt đầu ngứa ngáy, chân nọ bắt chéo chân kia.

Người đang đọc tài liệu là dì.

Con khỉ nghịch ngợm ngồi không yên, không ai khác ngoài Thịnh Gia Trạch.

Ngón tay thô ráp của dì lướt đến một đoạn nào đó, vừa nhìn thấy vài chữ, đôi mày lại nhíu chặt hơn. Dì đẩy tập tài liệu đến trước mặt thanh niên kia hỏi:

"Đoạn này có nghĩa là gì?"

Thịnh Gia Trạch vội ngồi thẳng lưng, cúi đầu nhìn qua.

"Căn cứ quy luật di truyền học Mendel... Ừm, mấy cái này đều là luận cứ thôi, không quan trọng lắm, dì cứ xem phần kết luận là được rồi."

Hắn giúp lật qua một trang, chỉ vào dòng "Thịnh Khải Cơ là cha ruột sinh học của Lộ Dữ Chu", rồi liếc nhìn người phụ nữ trước mặt, cẩn thận nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!