Bình thường bị bỏng miệng vết thương sẽ hơi đau một chút, đối với Lộ Dữ Chu nhìn vết bỏng này thấy cũng không tính là vết thương nặng nề gì.
Nhưng vị trước mặt này lại không nghĩ như thế, nếu mà còn không đi xử lí nữa, anh nghi ngờ đối phương sẽ gọi 120.
Lộ Dữ Chu quay mặt đi, im lặng thở dài.
Trong sân không bật đèn, chiều muộn như được phủ thêm một tấm màn sa khiến mọi thứ trở nên mờ ảo. Thịnh Ngộ đột nhiên nghe thấy tiếng nước róc rách chảy, cậu ngẩng cái đầu đang rịn ra một tầng mồ hôi lạnh lên.
Ánh sáng yếu ớt từ phòng khách hắt ra, phác họa bóng dáng Lộ Dữ Chu đứng bên cạnh bồn nước. Sườn mặt anh lạnh nhạt, không thấy rõ biểu cảm, một tay chỉnh vòi nước, bóng người tĩnh lặng đổ dài trên mặt đất.
Thịnh Ngộ cũng không có tự luyến, nhưng Lộ Dữ Chu không có việc gì làm lại nghịch nước…
—
- Chắc không phải để cho cậu chứ?
Cậu thử bước vài bước lại gần, không thấy Lộ Dữ Chu có phản ứng.
Vậy mà lại mở cho cậu thật.
Thịnh Ngộ ngượng ngùng kéo từng bước chân qua.
Cậu đương nhiên biết lúc nãy mình nhìn mình mất mặt bao nhiêu, vừa la vừa hét, nhưng thật sự không có biện pháp, có vài thói quen đâu thể nói bỏ là bỏ được. Từ bé đến lớn, cậu chính là kiểu động tí là kêu trời kêu đất, đầu gối bị cọ trầy tí da cũng có thể gào hết một ngày.
Không biết là do cảm giác đau của cậu nhạy hơn người khác, hay là do giọng nói trời sinh đã lảnh lót hơn người.
Tiếng nước chảy lẫn vào bước chân Lộ Dữ Chu vang lên mơ hồ trong nhà.
Thịnh Ngộ không có chút tự giác nào của chủ nhà, Lộ Dữ Chu vừa đi khỏi, cậu liền nhẹ hẳn cả người, lập tức lấy điện thoại ra, mở công cụ tìm kiếm, gõ vào một hàng chữ: "Ngón tay bị bỏng, uống thuốc giảm đau có tác dụng không?"
Câu trả lời đầu tiên: Không cần thiết.
Cậu hừ mũi một tiếng, rất nhỏ, rất nhẹ, cảm thấy những người này căn bản là không hiểu nổi khổ thế gian.
Lững thững quay vào nhà, Thịnh Ngộ vừa dùng khăn giấy lau tay trên bàn trà, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy phía trước bệ bếp, có một bóng người đang đứng thẳng tắp. Lộ Dữ Chu dáng người cao gầy, đứng đó thẳng tắp như một cây tùng, khí chất nghiêm túc đến mức giống hệt lãnh đạo xuống nông thôn thị sát.
Thịnh Ngộ do dự một chút, cuối cùng nhịn không được bám vào khung cửa nói nhiều một câu:
"Cái kia… chắc là lửa chưa cháy lan qua chỗ khác đâu, nếu cậu muốn thì kiểm tra thử cũng được. Mặt bàn hơi bừa một chút, tôi thu dọn lại ngay. Trong nhà không có máy hút mùi, mùi dầu khét hơi nồng, cậu mà thấy khó chịu thì… có thể ra ngoài trước."
Câu nói rơi xuống, không khí trong phòng bếp càng thêm tĩnh lặng kì dị. Lộ Dữ Chu quay đầu, ngón tay rũ xuống bên người khẽ run hai cái, trong đôi mắt là một lời khó nói hết.
…Anh lại mắng người.
Dùng ánh mắt mà mắng người.
Thịnh Ngộ cực kì muốn mắng lại, nhưng không dám.
Lộ Dữ Chu thu ánh nhìn về. Dưới ánh sáng mờ nhạt, bóng lưng thiếu niên thoáng hiện ra vài phần mệt mỏi mang phong vị "ông cụ non". Cả người đứng đó không giống người đến chữa cháy, mà như một trưởng bối bất đắc dĩ đang đối mặt với một đứa nhỏ nghịch lửa đốt đồ.
Thịnh Ngộ nhìn anh đẩy mấy lọ gia vị qua một bên, phía dưới lộ ra một cái công tắc nhỏ nửa ẩn nửa hiện. Lộ Dữ Chu khẽ gập ngón tay, nhẹ nhàng gõ một cái lên đó.
"Ô ——"
Hai cánh quạt hút mùi phía trên cửa sổ lập tức "gào rú" khởi động, luồng khói dầu còn sót lại dễ dàng bị hút sạch ra ngoài.
Thịnh Ngộ: "……"
Khoan đã.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!