Chương 39: Ăn cơm.

Tài xế đến muộn. Khi những tiệm nhỏ xung quanh đã bật sáng bảng hiệu, chiếc xe hơi màu đen mới chầm chậm dừng lại bên lề đường.

Hai người lên xe. Thịnh Ngộ đã điều chỉnh lại cảm xúc, nhấp một ngụm trà chanh đá mới mua, cúi đầu xem tin nhắn của mọi người trên WeChat.

"Ba vừa gọi nói mọi việc đã được kiểm soát, tập đoàn đang nhanh chóng xử lý, bảo bọn mình không cần quay về nhà cũ Thịnh nữa. Vậy bây giờ đi đâu đây?" 

Lộ Dữ Chu cúi đầu xem điện thoại. Không giống Thịnh Ngộ trả lời từng tin nhắn, anh chỉ lướt qua các nội dung, hiểu đại khái mọi người đang nói chuyện gì rồi bỏ qua. Sau đó lại mở khung chat tiếp theo 

Xử lý giống như hoàng đế đang phê duyệt tấu chương vậy.

Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, anh sẽ đăng một dòng trạng thái mà mọi người có thể thấy, cứ như mực đỏ chấp thuận của "hoàng đế".

"Chúng ta về hẻm Hỉ Thước đi."

Thịnh Ngộ cắn ống hút, gật đầu như dự đoán.

Khi nghĩ không biết nên đi đâu, nơi đầu tiên hiện lên trong đầu cậu cũng chính là hẻm Hỉ Thước.

Thịnh Ngộ hạ tấm ngăn giữa hai hàng ghế, nói với tài xế đổi điểm đến.

Nói tới hẻm Hỉ Thước, cậu lại nhớ đến Hạ Dương. Trong nhóm lùm xùm lớn như vậy, không lý nào Hạ Dương không biết chuyện. Bảo sao lúc nãy gọi hai người như phát điên.

Thịnh Ngộ nghiêng đầu nói:

"Cậu có muốn gọi cho Hạ Dương trước không? Tôi sợ cậu ấy kích động quá đập luôn cả căn nhà mất."

Lộ Dữ Chu ngẩng đầu, ánh mắt lia sang phía cậu, nhíu mày như vừa nhớ ra người này:

"Cậu ta về trước rồi à?"

Thịnh Ngộ tựa vào lưng ghế, hút một hơi trà chanh, hai má phồng lên rồi lại xẹp xuống, đáp:

"Không biết, cậu ấy chỉ bảo đang đợi bọn mình ở hẻm Hỉ Thước."

Lộ Dữ Chu cúi đầu mở danh bạ.

Thịnh Ngộ liếc mắt, thấy anh bấm vào số của Hạ Dương.

"Alo." Điện thoại được kết nối rất nhanh, giọng nói ngắn gọn của Lộ Dữ Chu vang lên trong xe:

"Bây giờ cậu đang ở đâu?"

Không gian kín yên tĩnh đến mức không cần cố cũng nghe rõ lời Hạ Dương ở đầu dây bên kia:

"Tôi đang ở trường, nghe nói hai cậu bị paparazzi bao vây nên chạy về trường tìm. Giờ hai cậu đang ở đâu?"

Lộ Dữ Chu im lặng một giây:

"Gặp nhau ở hẻm Hỉ Thước đi. Đúng lúc cậu đang ở trường, tiện thể giúp tôi một việc."

"Nói đi."

"Xe của tôi để ngoài trường, khóa đã mở, phiền cậu đưa nó về hộ tôi, lỡ bị trộm mất."

Thịnh Ngộ: "……"

Đây là… cách trấn an người khác hả?

Hiển nhiên, Hạ Dương đầu bên kia cũng có cùng một suy nghĩ như vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!