Chương 38: Che giấu.

Mặt trời dần đi xuống, ánh chiều tà phủ lên bức tường thấp một lớp vàng ấm áp.

Thịnh Ngộ ngồi xổm trên đỉnh tường, liếc nhìn xuống phía dưới rồi lập tức quay mặt đi:

"Thôi bỏ đi, tôi thấy paparazzi cũng không đến mức đáng sợ như vậy đâu..."

"Đừng lo, dưới đất có thảm cỏ, có ngã xuống cũng không đau đâu."

Lộ Dữ Chu đứng dưới chân tường ngẩng đầu nói, anh đã trèo qua trước mà hoàn toàn không thấy đau lưng mỏi eo gì cả.

Bức tường ở đây đã lâu không được tu sửa, lớp xi măng bong tróc loang lổ, gạch trên đỉnh tường cũng đã lỏng lẻo, bị mấy học sinh rảnh rỗi gỡ xuống chơi. Ở góc tường có chỗ bị khoét, toàn bộ chiều cao bức tường chưa tới hai mét, chỉ cần lấy gạch lót chồng lên là có thể trèo qua dễ dàng.

Vì vậy nơi này đã trở thành một bức tường vượt ngục nổi tiếng ở trường Nhất Trung.

Lúc Thịnh Ngộ trèo lên còn chưa ý thức được mức độ nghiêm trọng của tình hình, giờ ngồi xổm trên tường nhìn qua nhìn lại, bỗng nhiên cảm thấy không ổn.

Cậu hơi sợ một chút.

Tường cao chỉ hơn một mét, nghe có vẻ đơn giản nhưng khi thật sự ngồi trên đó mới thấy không phải chuyện đùa, cảm giác bất lực lúc này chỉ có người đang ngồi trên đỉnh tường mới hiểu rõ.

Thịnh Ngộ thò đầu nhìn xuống lần nữa, trong lòng nổi lên một luồng xúc động, quyết định không tự làm khó mình nữa, lắc đầu nói:

"Tôi không nhảy đâu, tôi trèo xuống thôi. Cặp sách đưa cho cậu trước, cái thứ này đang cản trở tôi phát huy."

Lộ Dữ Chu từ từ bước tới, khom người nhặt chiếc cặp sách rơi ở góc tường.

Thịnh Ngộ bám theo mép tường, thử buông chân xuống, nhưng vì không tìm được chỗ đặt lực, người cứ lơ lửng giữa không trung, hai chân đạp loạn xạ như con cá mắc cạn.

Lộ Dữ Chu ngẩng đầu nhìn thấy cảnh đó, không nhịn được bật cười:

"Đừng đạp loạn nữa, gạch sắp bị cậu đá bể rồi."

Mặt Thịnh Ngộ đỏ bừng, giọng nghẹn lại:

"Thì cậu mau lại giúp tôi một tay đi chứ!"

Lộ Dữ Chu nhìn qua, thấy khoảng cách từ bàn chân Thịnh Ngộ tới mặt đất... chưa đến mười phân.

Cũng may cậu còn bám được vào tường, nếu không thì đã rớt xuống đất rồi.

Trong lòng anh muốn phun lời chê bai, nhưng vẫn im lặng đẩy hai cái cặp sách ra xa, bước đến mép tường, chuẩn bị đỡ cậu thiếu niên đang lủng lẳng như miếng thịt khô treo trên giàn, ánh mắt do dự nhìn eo người kia…

Anh đưa tay ra một cách vụng về, một trái một phải vòng qua hai bên hông, khẽ khàng ôm lấy cậu, anh nói:

"Có thể buông tay được rồi —"

Con người đôi khi đúng là miệng quạ đen, sợ gì là y như rằng xảy ra chuyện đó.

Vừa mới điều chỉnh lại tư thế, trên tường đã rơi xuống mấy lớp bụi mỏng. Lộ Dữ Chu ngẩng đầu lên nhìn, thấy mấy viên gạch ở đỉnh tường vì không chịu nổi sức nặng của Thịnh Ngộ mà bắt đầu rạn nứt vỡ ra.

Trọng tâm hai người chao đảo, giống như mấy quân cờ domino đổ sụp liên tiếp, cả hai cùng ngã nhào xuống sườn cỏ phía dưới, ôm nhau lăn một vòng ra tận rìa bên kia.

Trước mắt Thịnh Ngộ tối sầm, sau đó tầm nhìn rõ lại. Thứ đập vào mắt đầu tiên là cổ áo đồng phục học sinh phẳng phiu của Lộ Dữ Chu, chiếc nút đầu tiên đã bung ra, để lộ cần cổ cùng hầu kết nổi bật, phập phồng theo từng nhịp thở gấp gáp.

Cậu cảm nhận được hơi thở dồn dập của Lộ Dữ Chu phả bên tai mình, cứ như một chiếc lông chim nhỏ không ngừng cào cào vành tai, ngứa ngáy vô cùng.

Hai người bị ngã đến mơ hồ đầu óc, vẫn giữ nguyên tư thế chồng lên nhau như vậy, trong chốc lát không ai nhúc nhích.

Mới chạy một đoạn ngắn thôi mà nhiệt độ cơ thể của nam sinh cấp ba đã cao bất thường, chỉ trong chớp mắt, Thịnh Ngộ cảm thấy nóng hầm hập. Có lẽ vì chạy mệt rồi nên chân cũng mềm nhũn, trong đầu nghĩ là muốn ngồi dậy, nhưng cơ thể chỉ khẽ động đậy, lại càng dán chặt lên người Lộ Dữ Chu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!