Chương 37: Chạy.

"Đây là phần thưởng hả?" Thịnh Ngộ nhìn chằm chằm vào yên xe đạp địa hình.

"Vậy cậu muốn cái gì?"

Lộ Dữ Chu lấy chìa khóa từ trong cặp ra, ngồi xổm xuống mở khóa, trong giọng nói còn khẽ thở dài, anh tỏ ra đầy muộn phiền, như đang than thở: Tiểu thiếu gia thật khó chiều.

Thịnh Ngộ nghe được ẩn ý, cậu bĩu môi tiến tới gõ gõ chỗ hàn phía sau xe, mặt đầy ngờ vực:

"Có ngồi được không? Chắc chắn không thế?"

Dây xích kéo lê trên mặt đất, do dùng mỗi ngày nên đã hơi bẩn, Lộ Dữ Chu nhìn thoáng qua rồi cẩn thận lấy gói khăn giấy từ túi bên cặp ra lau:

"Đã được gia cố rồi. Tiệm hàn nói nó có thể chịu được 80kg. Miễn cậu không béo lên là được."

Thịnh Ngộ ngồi lên thử, cảm thấy cũng ổn, độ cao bàn đạp cũng vừa phải.

"Cảm ơn, tôi chấp nhận lòng tốt của anh."

Giọng điệu kiêu ngạo, nghe cứ như đang nói: Trẫm rất vừa lòng, lui đi được rồi.

Lộ Dữ Chu khựng lại, có chút buồn cười, quay đầu bảo:

"Lần này không mời tôi ăn cơm à?"

Thịnh Ngộ từ trước đến nay rất thích lấy việc mời cơm để cảm ơn người khác, hễ vừa nói cảm ơn là tám phần mười sẽ rủ đi ăn, đây không phải cậu khách sáo, mà thật sự để bụng và sẽ tìm thời gian trả lại ân tình.

Lộ Dữ Chu là người được nghe nhiều nhất, tai cũng sắp mọc kén luôn rồi.

"Tôi bị ngốc chắc? Tiền của cậu còn nhiều hơn tôi."

Thịnh Ngộ nói. "Sau này đều do cậu mời tôi đi. Dù sao nhà họ Thịnh sẽ không phá sản chỉ vì bọn mình tiêu xài hoang phí đâu."

Lộ Dữ Chu kéo dài giọng:

"Được ——"

"Hạ Dương đâu rồi?"

"Cậu ta hẹn bạn chơi bóng rổ rồi, không biết khi nào xong, chúng ta cứ đi trước đi."

"Ừm." Thịnh Ngộ đáp một tiếng, buồn chán ngửa đầu nhìn xung quanh.

Phía bên kia đường, ở trạm xe buýt tụ tập mấy người. Có vài học sinh cấp hai vừa tan học đang ngồi trên băng ghế nói chuyện rôm rả, còn có một người đàn ông đội mũ, vai đeo túi máy quay, đang cúi đầu chỉnh thông số máy ảnh.

Thịnh Ngộ nhìn đi chỗ khác, giây sau lại cảm thấy có gì đó sai sai, lập tức quay đầu nhìn lại người đàn ông kia.

"Nhìn gì thế?"

Lộ Dữ Chu cuối cùng mở xong khóa, cầm dây xích đứng dậy, thấy Thịnh Ngộ nhìn chằm chằm về một phía không chớp mắt thì không nhịn được mà nhìn theo.

"Cậu quen người đó à?"

Thịnh Ngộ: "... Tôi không quen, nhưng hắn có máy quay, hơn nữa hình như đang nhìn chằm chằm vào bọn mình."

Lộ Dữ Chu cúi đầu kéo khóa cặp, ném chìa khóa xe vào trong, không để ý nói:

"Có lẽ đang quay trường học thôi, dạo gần đây trên mạng có nhiều blogger tự do, quay cổng trường thì cũng không phạm pháp."

Thịnh Ngộ nhếch khóe miệng, dùng tay trái kéo chiếc cặp trên vai xuống, thô lỗ mở cặp ra mò trong ngăn kép tìm điện thoại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!