Hạ Dương có vắt óc cũng không thể hiểu nổi, làm sao lại có người nghĩ ra chuyện lắp thêm ghế sau cho một chiếc xe đạp địa hình ngầu như vậy.
Cậu ta ngồi xổm bên cạnh xe nhìn kỹ nó hồi lâu, càng nhìn càng thấy xấu, gào thảm thiết lao lên tầng hai:
"Mẹ, mẹ ơi —— lão Lộ lại dám gắn thêm cái đệm phía sau xe đạp kìa!"
Mẹ cậu ta đang nấu cơm trong bếp, dầu sôi kêu lách tách, mùi ớt cay nồng xộc thẳng lên mũi, hoàn toàn không nghe rõ Hạ Dương đang gào cái gì:
"Hả? Gì cơ?! Bò kho gì?"
Đúng lúc Lộ Dữ Chu từ phòng ngủ đi ra, Hạ Dương lập tức đổi mục tiêu tấn công, nhào tới quàng cổ anh bạn tốt, kéo theo luôn xuống lầu:
"Tới đây tới đây, anh hỏi chú chuyện này…"
Lộ Dữ Chu nghiêng đầu tránh cái móng heo đang muốn choàng qua cổ mình.
"Chuyện gì?"
Kế hoạch trêu chọc thất bại, Hạ Dương đảo mắt. Cậu ta chạy hai ba bước xuống lầu, đứng ở cửa, chỉ tay ra phía dưới gốc cây – nơi chiếc xe đạp địa hình đang đứng:
"Cậu gắn thêm ghế sau làm gì thế? Nói nghe coi, tôi chọn cái xe này kỹ lắm mà giờ cậu gắn cái đệm xấu hoắc vào đó là định làm gì?!"
Chiếc xe đạp này năm ngoái dì mua tặng khi hai người vừa lên lớp 11. Lúc đó Lộ Dữ Chu không có mặt, nên Hạ Dương chọn cho anh, từ đó đến giờ cậu ta vẫn coi đó là niềm tự hào thẩm mỹ của mình.
Lộ Dữ Chu đứng trên bậc thềm nhìn xuống Hạ Dương, nét mặt bất lực.
"Xấu chỗ nào…"
Hạ Dương: "Chỗ nào cũng xấu."
"...."
Lộ Dữ Chu đành phải xuống lầu. Hai người ra ngoài cửa, chiếc xe vẫn dựng dưới bóng cây, xích khóa chặt bánh trước.
"Tôi phải chở người khác." Lộ Dữ Chu khẽ nhấc cằm, ra hiệu nhìn về phía bàn đạp gập ở bên xe.
"Đẹp xấu không quan trọng, miễn có thể chịu được trọng lượng là được."
Cái ghế anh gắn thêm là loại phổ biến làm từ hợp kim nhôm sơn đen, kiểu dáng đơn giản, bình thường đến mức không ai để ý.
Hạ Dương kêu ca chỉ vì chiếc xe này do cậu ta chọn, chứ thật ra cũng không đến mức quá khó coi.
"…Người cậu cần chở là ai?"
Lộ Dữ Chu: "Thịnh Ngộ."
Hạ Dương: "À, vậy thì được."
Phản ứng đầu tiên của cậu ta là "hợp lý". Dù sao thì quan hệ giữa hai người cũng rất tốt. Tuy cậu ta và Lộ Dữ Chu học cùng lớp, nhưng Lộ Dữ Chu chắc chắn dành nhiều thời gian ở trường với Thịnh Vũ hơn.
"Thế sao không mua luôn một chiếc mới? Xe đạp địa hình cũng đâu đắt lắm, ngồi ghế sau… Hai người không thấy mất mặt à?" Hạ Dương thắc mắc.
Lộ Dữ Chu đáp:
"Cậu ấy không thể đi một mình."
Có thể vì anh trả lời quá điềm tĩnh, nghe rất thuyết phục. Hạ Dương chẳng hiểu logic này, nhưng vẫn gật đầu như thể vừa ngộ ra chân lý:
"Thì ra là vậy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!