Chương 35: Sống động.

Chờ Hạ Dương đi rồi, Thịnh Ngộ mới từ sau khán đài bước ra.

Tính cách cậu xưa nay rộng rãi, Lộ Dữ Chu dù có móc mỉa cậu mấy câu, nhưng sau đó vẫn không quên giúp cậu cứu vớt hình tượng. Đối phương còn cố tình nói cậu không phải người thù dai, nếu Thịnh Ngộ còn tính toán chi li, như thế khiến cậu trông như là người nhỏ nhen.

Đây thật ra chỉ là khen lấy lòng, thế nhưng Thịnh Ngộ vẫn tin là thật.

"Đi mua gì đó uống không?" Cậu bước tới gần, tiện tay nhặt lon nước ai đó đánh rơi ném vào thùng rác.

Lộ Dữ Chu vẫn ngồi tại chỗ cũ. Bên trái có một cây non vừa mới được chuyển đến không lâu, chắn bớt phần nào ánh nắng, nhưng không đủ tạo ra bóng mát. Ánh hoàng hôn xen lẫn sắc trời chạng vạng xuyên qua tán cây, chiếu nghiêng lên khuôn mặt nam sinh đang hơi nheo mắt lại.

"Cậu muốn uống gì?"

"Không biết, dù gì còn lâu mới đến giờ tan học, đi xem thử có gì ngon không."

Lộ Dữ Chu gật đầu: "Kéo tôi dậy với."

Thịnh Ngộ đi từ chỗ thùng rác quay lại, không khách khí mà cười nhạo: "Đến đứng lên cũng không nổi? Cậu đúng là vô dụng."

Lộ Dữ Chu hai tay chống ra phía sau, đôi chân dài duỗi thẳng ra như chẳng để tâm. Tư thế ấy khiến anh thoạt nhìn có phần thả lỏng hơn thường ngày, xương vai cũng rủ xuống: 

"Ngồi lâu quá, tê chân rồi."

Thịnh Ngộ bước tới, một tay đưa ra kéo người, tay còn lại tiện thể nhét điện thoại vào túi quần.

Nhưng ngay khoảnh khắc đó, cậu bỗng thấy hoa mắt, tay đưa ra không ai nắm lấy, ngược lại lại có thứ gì đó lén lút đụng vào túi quần của cậu ——

Tên Lộ Dữ Chu này, nhìn thì có vẻ đứng đắn nghiêm túc, mà so ra làm mấy trò xấu lại càng thuần thục.

"Lúc nãy cậu trốn sau bục lẩm bẩm tố cáo với người ta, tôi nhìn thấy hết rồi." Còn chưa kịp định thần lại, Lộ Dữ Chu đã cướp mất điện thoại của cậu.

Người này chẳng có dấu hiệu nào của việc bị tê chân cả, một tay chống đất đứng dậy, động tác linh hoạt tránh được phản ứng giành lại máy từ Thịnh Ngộ. Anh hơi nhướn mày, giống như một con mèo lười nhác, từ tốn lui về sau: 

"Công cụ gây án, tịch thu."

Màn hình vẫn chưa tắt, ghi chú chình ình hiện ra trước mắt. Thịnh Ngộ liếc mắt một cái, đôi mắt tròn xoe:

"Này, đừng đụng vào, tôi viết ghi chú ở đó đó ——"

Lộ Dữ Chu theo phản xạ nghiêng đầu nhìn một chút, vừa vặn đối diện với ánh mắt tố cáo đen láy của Thịnh Ngộ.

Anh im lặng.

"Tôi cứ tưởng cậu…" Lộ Dữ Chu chuyển màn hình điện thoại về phía trước mặt Thịnh Ngộ, cơ mặt khẽ giật giật, như đang cố nín cười. "Cậu bấm lâu như vậy, chỉ gõ vào ghi chú thôi à?"

Anh còn tưởng Thịnh Ngộ đang gửi tin nhắn nói xấu mình cho ai, còn thắc mắc đối phương là ai, dù sao cũng ít người biết rõ mối quan hệ của họ.

"Cứ cười đi, Trên đời này không có mấy người tốt bụng, lấy ân báo oán, lại còn nhân từ như tôi đâu."

Thịnh Ngộ cách anh hai ba bước, đột nhiên cậu xông lên, sau mấy lần giằng co đã ấn được Lộ Dữ Chu ngồi xuống. Không rõ ai mất thăng bằng ngã xuống đất trước, hai người lập tức từ trạng thái đứng chuyển thành ngồi.

Thịnh Ngộ giật lại điện thoại, việc đầu tiên là kiểm tra phần ghi chú quý báu của mình, xác nhận không bị gì mới thở phào, nhanh chóng tắt ứng dụng rồi nhét lại vào túi. Sau đó liếc mắt nhìn Lộ Dữ Chu, bắt đầu tính sổ:

"Sao, lúc nãy cậu có thể nói xấu tôi, giờ còn không cho tôi ghi thù à?"

"Được, được rồi." Lộ Dữ Chu quay mặt đi, cổ hơi siết lại, nhưng vẫn nhịn không được bật ra vài tiếng cười. 

"Chưa thấy ai mang thù mà không ai bị thương như vậy."

Đây khác gì Lộ Dữ Chu dùng cách khác để nói cậu nhát gan?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!