Sau khi Thịnh Ngộ bị bà chủ quán lừa mất năm ngàn tệ, Lộ Dữ Chu cũng nối tiếp bước chân vào cái hố đó, hơn nữa lại còn là cam tâm tình nguyện.
Không còn cách nào khác, quanh khu hẻm Hỉ Thước hàng quán ăn uống chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Thật ra Thịnh Ngộ không phải kiểu kén ăn, cũng chẳng kiêng khem gì nhiều, nhưng rất thích ăn một ly tào phớ vào buổi đêm. Bởi vậy, cứ đến giờ tan học là cậu lập tức phi về nhanh nhất.
Lộ Dữ Chu lần nào cũng tiêu tốn quá nhiều, cậu thấy hơi ngại, từng thử chuyển khoản trả lại, nhưng đều bị từ chối thẳng thừng.
Sau lần thứ n bị từ chối, Lộ Dữ Chu gửi cho cậu mấy tấm hình.
Là mấy tấm chi phiếu chưa dùng đến, cùng với vài đoạn chat lịch sử với vài bậc trưởng bối trong nhà Thịnh gia, số tiền chuyển khoản lớn đến mức không thể cuộn xuống được.
Lộ Dữ Chu:
[ Trong nhà cho tôi tiền tiêu vặt. ]
Khi thấy tin nhắn này, Thịnh Ngộ đang nằm trên ghế bập bênh ngoài ban công hóng gió, nhất thời không nhịn được, vắt một chân qua lan can, làm cái ghế lắc lư như điên.
Cậu trả lời:
[ Nhiều vậy hả, chia tôi một nửa đi. ]
Nhà họ Thịnh không có khái niệm nuôi con kham khổ để dạy dỗ thành tài, mỗi tháng đều cấp cho con cháu một khoản sinh hoạt phí cơ bản, những khoản cần tiêu thêm thì cứ nói thẳng, miễn là không đụng tới tài sản gốc trong nhà, muốn lấy bao nhiêu cũng được.
Thịnh Khải Cơ càng là người nghiêm túc trong việc thực hiện khái niệm này.
Ông ấy sẽ không cho thêm nếu không cần, nhưng nếu con cháu mở miệng xin tiền sẽ không hỏi gì nhiều. Thậm chí chẳng cần nói rõ dùng vào việc gì, chỉ cần mở lời là có ngay tấm chi phiếu khổng lồ có chữ ký của ông.
Thịnh Gia Trạch là điển hình của hội con nhà giàu ăn chơi. Suốt ngày ném tiền ra đường, mười ngày nửa tháng lại phải về nhà xin thêm, lần nào cũng bị chú hai lạnh lùng mắng cho một trận, hoặc bị lão cha đánh trận đòn.
Thịnh Ngộ hoàn toàn ngược lại, từ nhỏ lớn lên bên cạnh bà nội, cái gì thiếu đều có quản gia lo liệu chu đáo. Cho nên h*m m**n tiêu tiền của cậu rất thấp, cũng ít khi đòi tiền. Số lần cậu mở miệng xin tiền Thịnh Khải Cơ dùng một bàn tay cũng đếm hết được.
Cả đời này cậu chưa từng thấy nhiều chi phiếu trắng đến thế.
Lộ Dữ Chu gửi thẳng một câu:
[ Gửi tôi số tài khoản. ]
Thịnh Ngộ:
[... Tôi chỉ đùa thôi, tôi có tiền, rất nhiều tiền! ]
Nói xong, cậu thoát khỏi khung chat, mở ứng dụng ngân hàng, gửi ảnh chụp tài khoản với số dư qua.
Không cần nhiều lời, đây chính là tiền tiêu vặt mà chủ tịch Thịnh đưa.
Tuy không đến mức như mấy tờ chi phiếu khiến người ta khiếp vía kia, nhưng cũng là một khoản tài sản kha khá rồi.
Một mặt, gần đây ngày nào cậu cũng phải vật lộn với toán lý hóa, chẳng có tâm trí đâu mà ra ngoài đi chơi; mặt khác, cũng vì một chút tự trọng khó nói thành lời, cậu luôn cảm thấy bản thân không phải người nhà họ Thịnh, không nên tiêu tiền nhà họ một cách thoải mái yên tâm như thế.
Cứ tiết kiệm mãi thành ra cũng để dành được không ít.
Lộ Dữ Chu chắc cũng hiểu được tâm trạng khó xử hiện tại của cậu. Trên khung chat hiện "Đang nhập tin nhắn..." rất lâu, cuối cùng vẫn không nhắn ra được lời nào tử tế, chỉ gửi một chữ:
[Ừ.]Hạ Dương đoán trúng phóc. Buổi phỏng vấn từng khiến cả trường náo loạn một thời gian kia, thật sự có phần tiếp theo.
Tối nay không có tiết học, Thịnh Ngộ vừa đeo cặp chuẩn bị chuồn sớm, vừa mở cửa sau ra liền đụng ngay một bóng người đi tới. Cậu lập tức dừng lại, chiếc cặp vắt một bên vai cũng va mạnh vào cánh cửa, làm nổi bật những đường nét non nớt trên vai cậu.
"Vội vàng đi đầu thai sao?" Lưu Dung dẫm phải bậc cửa cao thấp không đều, lùi lại hai bước, tức giận mắng một câu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!