Chương 30: Ồn ào.

Chỉ trong một buổi sáng ngắn ngủi, bậc cửa lớp một như sắp bị giẫm nát, tất cả đều là do học sinh các lớp kéo đến xem náo nhiệt.

Bây giờ bọn cậu đã trở thành người nổi tiếng thật rồi.

"Hôm nay chúng ta có mặt tại đây, là để chúc mừng hai người bạn của chúng ta — Thịnh Ngộ và Lộ Dữ Chu — sắp được lên sóng truyền hình, mở ra một chương mới cho cuộc đời mình. Nào, hãy cùng nhau gửi lời chúc tốt đẹp nhất đến họ ——"

Hạ Dương cầm chai nước khoáng giả làm micro, đứng trên ghế của mình, đóng vai người dẫn chương trình long trọng tuyên bố tin mừng của hai người bạn thân trước mặt khán giả.

"Hay!"

"Lớp một phát sáng, tự hào vì hai cậu ấy!"

Cả một vòng bạn học xung quanh cực kỳ nhiệt tình, vừa dứt lời đã vỗ tay rầm rầm, chụp ảnh lia lịa, trên mặt ai nấy đều là biểu cảm tự hào.

Thịnh Ngộ bị làm phiền suốt buổi sáng nên có hơi đuối sức, cuộn áo khoác lại làm gối, nửa khuôn mặt vùi vào trong, nhỏ giọng nói:

"Còn chưa phát lên TV, chỉ mới là phỏng vấn thôi mà……"

"Tối qua tớ đã bói một quẻ, gần đây cậu vận khí cực tốt. Cậu xem, không phải bị tớ nói trúng còn gì. Chỉ bằng nhan sắc của hai người, chắc chắn sẽ được cho lên trang bìa."

Hạ Dương nhảy xuống khỏi ghế, đập ngực cam kết chắc nịch:

"Tuy đây chỉ là một bước nhỏ trong cuộc đời cậu, nhưng là một khởi đầu cực kỳ tốt đẹp. Nếu sau này phất lên thì đừng quên tớ nhé. Cả đời này của anh chỉ trông chờ được cậu nuôi thôi đó."

Thịnh Ngộ vẫn úp mặt trong áo khoác không đáp, mà chỉ biết bất lực bật cười.

Buổi trưa, tất cả học sinh đều đi ăn nên không có nhiều người trong lớp học.

Lâm Gia Gia chiếm đóng vị trí bàn trước của Thịnh Ngộ, nhân lúc không có giáo viên, lén cúi đầu lướt điện thoại dưới gầm bàn.

Diễn đàn của trường Trung học Nhất Trung thành phố A có rất nhiều nhóm, do hội học sinh và hai giáo viên  phòng giáo dục quản lý, mà cô rất vinh dự là một trong số các quản trị viên, cho nên nhóm nào cũng có mặt.

Đoạn video kia đã sớm được truyền tay khắp các lớp khối 11, cả khối 10 và 12 cũng đang bàn tán. Ngay cả cựu học sinh cũng bắt đầu trồi lên thảo luận. Không biết ai là người đầu tiên đăng lên mạng, lại còn gắn thêm tag "Trường Nhất Trung, thành phố A", khiến cô rất dễ dàng nhìn thấy.

Video chưa lan truyền rộng rãi, nhưng hình ảnh hai nam sinh mặc đồng phục với nhan sắc xuất thần thì đúng là khiến người ta trố mắt. Lượt xem không quá đột phá, nhưng khu vực bình luận thì cực kỳ náo nhiệt.

Hầu hết các bình luận đều là khen ngợi, nhưng có một bình luận nhỏ xíu lại thu hút sự chú ý của cô.

Lâm Gia Gia đọc xong bình luận, nhẹ nhàng đẩy bàn Thịnh Ngộ, hỏi:

"Cái gì mà "bọn em là sinh cùng ngày" vậy?"

Cái bàn bị xô lệch đi một chút, cô nàng này khỏe thật.

Thịnh Ngộ ngồi dậy, đẩy bàn trở lại chỗ cũ, nói:

"Nghĩa mặt chữ, bọn tớ là sinh cùng một ngày."

Lâm Gia Gia nhanh chóng liếc ra sau Thịnh Ngộ một cái.

Lộ Dữ Chu đang dựa vào cửa sổ, lật giở một tập bài sai, một tay gác lên khung cửa, đôi mắt lười biếng rũ xuống dưới mái tóc, sắc mặt trông xấu muốn chết.

Cô nàng lập tức thu ánh mắt lại, không dám quấy rầy vị đại lão cao lãnh, quay lại đẩy bàn Thịnh Ngộ lần nữa, tò mò hỏi:

"Không phải, ý tớ là cụ thể như nào, hai cậu mới sinh ra đã quen nhau, là thanh mai trúc mã à?"

Thịnh Ngộ đẩy bàn về chỗ cũ, một chân đạp lên chân bàn để chống lại lực đẩy, tránh bị cô nàng kia làm lệch nữa, đáp:

"Trước đó không quen…… À không, ngày sinh ra có gặp mặt, nhưng không thể tính là quen."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!