Chương 3: Khói dày.

Buổi chiều mưa đã ngưng, sương tan mây tản, từng ánh nắng vàng thoắt ẩn thoắt hiện sau tầng mây. Về đến nhà, từ cặp sách Thịnh Ngộ lấy ra chiếc chìa khóa nhà, vừa bước vào cậu phát hiện trước cửa nhiều hơn hai gói chuyển phát nhanh.

Nhà cũ của Lộ gia có một cái hộp thư nhỏ, đã hỏng hết nửa. Nhân viên giao hàng quen tay, mấy bưu kiện nhỏ đều nhét tạm vào đó. Hôm nay cả hai đều là tài liệu, bị mưa làm ướt một góc, màu xanh lục của hộp thư cũng không giấu nổi viền túi văn kiện lộ ra bên ngoài.

Thịnh Ngộ vừa mở cửa vừa đưa tay gom bưu kiện vào lòng.

Vừa vào sân, con chó đen đang nằm ngủ dưới mái hiên lười biếng ngẩng đầu lên, hừ một tiếng, móng vuốt còn đẩy đẩy cái bát ăn cơm của mình ra.

Nó chắc chưa bao giờ thấy ai mặt dày vô sỉ như Thịnh Ngộ, bị nó sủa đuổi hai ngày trời còn chưa chịu đi, còn dám táy máy tay chân sờ lên người nó, tức đến mức khiến nó cũng không biết phải phản ứng thế nào.

Nó hiếm khi im lặng, cái đuôi đung đưa qua lại, Thịnh Ngộ ngứa tay, khi đi ngang qua nhịn không được vuốt một phát lên thân nó.

"Gâu—--"

Bản thân sờ lông nó trước, Thịnh Nộ chột dạ chạy mấy bước vào nhà, nhanh tay lẹ mắt đóng cửa.

Thịnh Ngộ ôm túi tài liệu lên lầu hai.

Tầng hai có hai gian phòng ngủ, phòng đối phòng. Trong đó có một phòng đã bị khóa, cậu vào căn phòng còn lại không bị khóa, để cặp sách xuống, cúi đầu nhìn dòng chữ nghiêm chỉnh trên hai gói chuyển phát nhanh.

Một cái là thủ tục chuyển trường của cậu, một cái khác…

Hình như không phải của cậu?

Thịnh Ngộ liếc dòng ghi họ trên chuyển phát nhanh, mắt phải không nhịn được giật một chút.

Liên hệ với bên chuyển phát nhanh qua đường dây nóng, Thịnh Ngộ nói chuyện với nhân viên trực điện thoại rằng bên họ có gói chuyển phát nhanh giao nhầm rồi.

Chốc lát sau, nhân viên gọi người phụ trách đơn hàng lại nghe điện thoại.

"Đơn hàng này đã giao đúng địa chỉ được ghi trên thông tin, nhưng số điện thoại của người nhận lại không liên lạc được, chúng tôi giữ lại mấy ngày rồi. Hình như là tài liệu quan trọng, nhưng giờ không giao được nên tính trả hàng."

Thịnh Ngộ: "…"

Trên phiếu giao hàng, người nhận chỉ ghi vỏn vẹn một chữ: "Lộ".

Tuy đã sớm đoán được có thể là gửi nhầm, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, ở chỗ này mang họ Lộ, ngoài người kia ra thì còn ai vào đây nữa?

Tắt cuộc gọi, cậu nhìn trên chuyển phát nhanh có một dãy số của người nhận. Không ngoài dự đoán, khi bấm số trên dòng đầu tiên trong danh bạ hiện lên ghi chú: [ Lộ Dữ Chu ].

"......"

Thật là nghiệp chướng a.

Phiền muộn thở dài, Thịnh Ngộ quay đầu đi về phía ban công.

Mưa dầm vừa mới qua, ban công lát gạch đỏ dài hẹp còn vương chút ẩm ướt, mép tường phủ một tầng rêu xanh mỏng. Thịnh Ngộ đứng ở đó, tiện tay cào một nhúm rêu, nghiền nát trong lòng bàn tay, im lặng nghe tiếng tút dài đơn điệu vang lên trong ống nghe.

Quả nhiên, không ai bắt máy.

Cậu sớm đã chuẩn bị tâm lí, nhân viên chuyển phát nhanh còn không gọi được thì chắc mình cũng không khá hơn là bao, nhưng mà cậu còn một chiêu khác —

---- Wechat của Lộ Dữ Chu.

Nếu nhớ không lầm, 11: 32 tối hôm qua, Lộ Dữ Chu còn đăng một bài lên vòng bạn bè. Như vậy có thể loại trừ hàng loạt lý do bên ngoài như: điện thoại hỏng, mất sóng, bị bắt cóc…

Rất có thể, cậu ta chỉ đơn giản là không muốn nghe điện thoại của ai đó, thế là tạm thời kéo đen cả thế giới cho yên thân.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!