Thấy anh im lặng, Thịnh Ngộ cũng không nói gì thêm, đi đến thùng rác vứt vỏ kem, cậu phủi tay nói:
"Tôi lên lầu nghỉ ngơi một lát, có gì cần giúp thì gọi tôi."
Lộ Dữ Chu vẫn đứng đó, lông mày nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết một con muỗi. Nghe vậy, anh chỉ thất thần gật đầu:
"Ừm."
Cảm giác lóe lên vừa rồi quá nhanh khiến anh không kịp nắm bắt. Đến tận khi cắt tỉa xong cho hoa, lên lầu tắm rửa, anh vẫn chưa hiểu nổi vì sao lúc đó mình lại đột nhiên dừng lại.
Mùa hè oi bức có gió. Tóc ngắn chẳng cần phải sấy, để lát là tự khô.
Sau khi lau sơ vài lần phần đuôi tóc còn ướt, Lộ Dự Chu rời khỏi phòng ngủ, vai còn ẩm ướt khoác hờ một chiếc khăn tắm, định ra ban công hong khô người.
Cửa phòng vừa khép lại, tiếng "cạch" vang vọng khắp hành lang vắng vẻ. Động tác của Lộ Dữ Chu khựng lại, vành tai anh khẽ động, chợt nhận ra Thịnh Ngộ, vốn luôn vui vẻ hoạt bát đã rất lâu không lên tiếng.
Anh nhìn cánh cửa phòng đóng chặt đối diện, cau chặt mày.
Thịnh Ngộ thích ồn ào, nhưng anh lại khác. Anh đã quen với không gian trống trải, vắng vẻ. Vì vậy vừa rồi không kịp phản ứng.
Chỉ đến lúc này anh mới nhận ra rằng Thịnh Ngộ... có lẽ... đang không vui?
Chỉ vì anh từ chối dọn về sao?
Ý nghĩ vừa nảy ra, Lộ Dữ Chu đã cảm thấy thật vô lý. Chắc chắn không phải, có lẽ là gặp chuyện gì không tiện nói, giữa bạn bè với nhau đâu phải chuyện gì cũng có thể chia sẻ.
Anh không đến quấy rầy Thịnh Ngộ, tự lo việc của mình. Đến khi trời hoàn toàn tối, đèn đường từng ngọn một bật sáng, ánh sáng mờ ảo hắt lên mấy ô cửa sổ tầng hai.
Ngôi nhà cũ chìm trong bóng tối càng thêm yên ắng, vô cớ gợi nên cảm giác hoang vắng.
Khó khăn lắm mới có thời gian rảnh rỗi, Lộ Dữ Chu kéo ghế ra ban công, ngồi xuống mở ứng dụng video và xem những tập phim tiếng Anh mà anh đã tích lũy bấy lâu.
Đã lâu rồi anh không xem, không còn theo kịp cốt truyện trước nữa. Xem liền hai tập mà không thấy hứng thú gì, đầu óc cứ lơ đãng.
Thoát khỏi ứng dụng, Lộ Dữ Chu theo thói quen quay lại nhìn phía đối diện, phát hiện cánh cửa vẫn đóng chặt. Nhà cũ cách âm rất kém, chỉ cách chưa tới mười mét, vậy mà anh lại không nghe thấy tiếng ghế bập bênh của Thịnh Ngộ.
Tâm trạng hôm nay tệ thế sao?
Sau một hồi do dự, anh thu ánh mắt lại. Ngón tay anh lơ lửng trên màn hình một lúc, theo phản xạ quen tay mở ứng dụng nhắn tin.
Một nhóm trò chuyện im lặng nhiều ngày bỗng xuất hiện ở đầu trang.
Quay đầu gọi đứa ở ra hát ca:
Hạ Dương:[ Lần này vận may của tớ tệ quá... Thêm hai ván nữa, tớ phải lấy lại chỗ đậu đã mất.]
Lâm Giai Giai: [ Tớ không đánh nữa đâu, còn chưa làm xong bài kiểm tra trắc nghiệm. Ngày mai chị Dung sẽ kiểm tra, bị bắt thì tớ xong đời. ]
Hạ Dương:[Đừng mà, chỉ có tớ với Thịnh Ngộ sao chơi được?]
Nghe thấy cái tên quen thuộc, Lộ Dữ Chu hơi nhướng mày, lướt lên xem lịch sử trò chuyện:
17:25.
Thịnh Ngộ: [Có ai chơi game không?]
Hạ Dương lập tức giơ tay.
18:03.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!