Bầu trời một màu xanh thẳm cùng mặt trời treo cao nở rực rỡ.
Thời điểm này ngồi ngoài sân phơi nắng, thực sự không thể gọi là thoải mái.
Thịnh Khải Cơ ngả người ra sau, tựa lưng vào ghế, các ngón tay gõ nhẹ lên tay vịn, như đang suy nghĩ xem nên hỏi từ đâu.
"Tiểu Ngộ, con…"
Vừa mới nói được vài âm tiết, người vẫn đứng cạnh Thịnh Ngộ như một cái phông nền sống
- Lộ Dữ Chu không nhịn được, nhíu mày mở miệng:
"Xin ngắt lời một chút, chúng tôi có thể ngồi xuống trước được không?"
Thịnh Khải Cơ khựng lại, hoàn hồn liếc nhìn hai người đang bị nắng chiếu đến đỏ mặt, vội vàng gật đầu:
"Đương nhiên, nhà họ Thịnh không áp dụng kiểu hình phạt thể xác cổ hủ."
Thịnh Ngộ không nghĩ tới còn có chuyện này, sửng sốt một chút, đến khi hoàn hồn thì cái ghế sau lưng đã bị kéo mạnh tới, chân ghế bằng kim loại va nhẹ vào mắt cá chân cậu.
Cậu quay đầu thoáng nhìn qua, nhìn thấy Lộ Dữ Chu đã thản nhiên ngồi xuống bên cạnh như chốn không người.
"……"
Quá ngông cuồng.
Đây chính là khí thế của dân chơi hoang dã sao?
Thịnh Ngộ lập tức thẳng lưng, trong đầu hiện lên một câu. Trời sập thì đã có người cao hơn đỡ — Chủ tịch Thịnh đang giận dữ, ở đây cũng có người càng thiếu suy nghĩ hơn đỡ đạn hộ.
Cậu yên tâm ngồi xuống.
Sân ngoài trống trải, gió nhẹ thổi từ Nam đến Bắc, xua tan cái oi nóng dưới ánh mặt trời gay gắt.
Không ai chủ động nói chuyện, bầu không khí kỳ lạ bao trùm lấy họ.
Thịnh Khải Cơ lật xem tập tài liệu mình mang theo, kính trượt xuống sống mũi, để lộ ánh mắt điềm tĩnh sau tròng kính.
Ông cúi đầu, vừa lật tài liệu vừa nói:
"Nếu con không ngại để tiểu Ngộ ngồi nghe ở đây, vậy ta đi thẳng vào vấn đề."
Câu này là nói với Lộ Dữ Chu.
Thịnh Ngộ không cần quay đầu cũng biết vẻ mặt của vị đại gia này thế nào.
Lộ Dữ Chu chống trán, mí mắt cụp xuống, có lệ đáp:
"Được."
"Các trường đại học kiến trúc hàng đầu thế giới đều đã gửi trong báo cáo, lựa chọn cho con đi du học là vì tiêu chuẩn ngành ở nước ngoài phù hợp hơn với hướng phát triển của tập đoàn. Ban đầu trong nhà muốn con học thêm bằng cấp, chứ không phải ép con đổi nguyện vọng. Nếu con thực sự phản đối, hôm nay tạm gác chuyện này lại. Nhưng ta nhắc nhở con, giận dỗi là chuyện cá nhân, đừng lấy tiền đồ ra làm trò đùa."
Lộ Dữ Chu nghe mà buồn ngủ.
Nhưng Thịnh Khải Cơ không nổi giận. Làm cha con với nhau một thời gian, ông đã hiểu người này là khắc tinh của mình. Nếu lần nào cũng tức thì ông sớm muộn gì cũng bị tên khắc tinh này làm cho tức chết.
"Báo cáo ta để ở đây, con mang về đọc. Quên nói với con, du học không nhất định phải vào trường quốc tế, chỉ cần muốn, học sinh trường trọng điểm cũng có thể xin. Năm sau con mới lớp 12, còn thời gian một năm để suy nghĩ."
Ông thở ra nhẹ một hơi, tựa lưng vào ghế sô pha, tư thế mang theo áp lực vô hình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!