Thịnh Khải Cơ bước xuống xe, đập vào mắt là cậu con trai nhỏ cách cả trăm mét đang chạy như bay về phía mình.
Cậu mang theo cơn gió lướt qua trước mặt ông, dép lê suýt nữa văng ra vì chạy. Thịnh Ngộ vội vàng dừng lại mang dép cho ngay ngắn, rồi mím môi cười với ông:
"Ba."
Thịnh Khải Cơ dừng bước, ánh mắt phía sau tròng kính bất giác trở nên dịu đi.
Thịnh Ngộ trời sinh đã có một loại ma lực khiến người ta cảm thấy vui vẻ hơn.
Năm Thịnh Ngộ ra đời, Thịnh Khải Cơ vẫn còn là một thanh niên trẻ tuổi. Ông và người vợ liên hôn kính trọng nhau như khách, không biết cách chăm sóc bạn đời, lại càng không biết cách nuôi dạy con. Cuối cùng ông chỉ biết giao đứa bé còn chưa đầy một tuổi cho mẹ mình chăm sóc.
Sau khi vợ qua đời, vài người anh em trong nhà lần lượt ra ở riêng, trong nhà người ngày càng ít đi. Thịnh Khải Cơ bận rộn với sự nghiệp nên hiếm khi về nhà.
Thi thoảng trở về, ông sẽ thấy một bóng dáng nhỏ chạy ra đón mình ở cửa, giống như cơn gió lao ra đến cổng lớn, sau đó ngoan ngoãn lặng lẽ đứng đó nhìn ông lên lầu.
Ngay chỗ cổng lớn nhà họ Thịnh có một bức tranh sơn dầu thời kỳ Phục hưng châu Âu. Mỗi lần đều thấy Thịnh Ngộ đứng ngay trước bức tranh ấy. Ban đầu, cậu còn chưa cao bằng khung tranh. Giờ thì đã lớn phổng lên như cây tre sau mưa, đứng trước bức tranh, thân hình thẳng tắp có thể che kín cả nhân vật trong tranh.
"Ăn cơm chưa?"
Thịnh Khải Cơ dừng lại, đỡ gọng kính một chút, theo thói quen nói chuyện kiểu trò chuyện khách sáo thường dùng trong thương trường.
"Chưa ăn, con cũng chưa đói lắm."
Thịnh Ngộ đã quen với cách nói chuyện như vậy, bàn tay thả lỏng bên người nhẹ nhàng v**t v* cạnh điện thoại, cố gắng bắt chước kiểu trò chuyện ấy:
"Trên đường về mệt không ạ?"
Thịnh Khải Cơ hơi gật đầu, đang định nói gì đó thì bỗng chú ý thấy cuối hành lang có một bóng người đang chậm rãi bước tới.
Nhìn kỹ lại, vóc dáng người đó không khác con trai nhỏ là bao, nhưng bờ vai lại rộng lớn hơn, mơ hồ đã rút đi nét ngây ngô, mang theo vẻ chín chắn của một thanh niên. Khi anh đến, một tay đút túi quần, không thể coi là không đứng đắn, nhưng cái kiểu ung dung tùy ý như vậy thì trong nhà họ Thịnh rất hiếm thấy.
Gương mặt Thịnh Khải Cơ trầm xuống trong chốc lát, sau đó mới sực nhớ ra —
Đó là một cậu con trai khác của ông.
— Là đứa con trai "thật sự".
"Con đi cùng Lộ Dữ Chu tới." Cảm thấy không khí có chút không đúng, Thịnh Ngộ chủ động mở miệng giải hòa: "Bọn con giờ không phải học cùng một trường sao, tiện đường đi cùng."
Ánh mắt Thịnh Khải Cơ lại chuyển qua người Thịnh Ngộ, dừng một lát trên đỉnh đầu của cậu, không nhịn được mà lộ ra chút ý cười: "Cao lên rồi."
Thịnh Ngộ còn chưa kịp nói gì, đã cảm thấy đỉnh đầu bị một bàn tay đặt lên, động tác có phần xa lạ nhưng lại quen thuộc, giống hệt hồi nhỏ, nhẹ nhàng chậm rãi xoa hai cái.
Từ khi bước vào tuổi dậy thì, Thịnh Ngộ vốn đã bắt đầu tránh né kiểu thân mật này. Nhưng mà, khó khăn lắm ba mới về một lần…
Thôi thì, chiều ông một chút vậy.
Thịnh Ngộ hơi cúi đầu xuống.
Trong lúc hai cha con đang thân thiết, vị Phật lớn
- Lộ Dữ Chu khí thế bức người cuối cùng cũng đi tới cửa.
Vừa mới trải qua khoảnh khắc cha con đầy tình cảm với Thịnh Ngộ, Thịnh Khải Cơ vẫn còn đang tràn đầy cảm xúc của một người cha, vừa thấy Lộ Dữ Chu đứng đó, bàn tay lập tức chuyển hướng, đầy vẻ hiền từ mà vươn tay về phía vai Lộ Dữ Chu —
Lộ Dữ Chu lập tức nghiêng người né tránh.
"……"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!