Chương 24: Trở về Thịnh gia.

Mấy quán bán đồ ăn sáng đầu hẻm đều đã dọn, lúc hai người đi tới, chỉ còn mỗi quầy bán bánh quẩy của lão Vương là còn mở.

Thịnh Ngộ nói:

"Cho cháu hai cái bánh quẩy, hai ly sữa đậu nành. Một ly có đường, một ly không đường."

Lão Vương mở một tiệm đồ ăn sáng nhỏ, tuy thường hay bày quầy trước cửa để bán, nhưng căn phòng phía sau, nơi đầy bàn ghế và chỗ ngồi cũng là của ông.

Tiệm ăn sáng này không có tên, thậm chí bảng hiệu cũng không có. Người dân trong hẻm Hỉ Thước quen gọi là tiệm ăn sáng của lão Vương. Có khi mua bánh quẩy xong chưa muốn đi vội, người ta sẽ vào trong ngồi một lúc, từ tốn uống sữa đậu nành hoặc ăn cháo kê.

Hôm nay hiếm khi Thịnh Ngộ không bận, quét mã thanh toán xong thì vén rèm bước vào trong.

Hai bên tường gắn vài chiếc quạt máy quay chầm chậm, góc phòng có đặt một chiếc điều hòa cũ hoạt động rề rà như một công nhân già run rẩy, chạy thì ồn như sấm, nhưng mát chẳng bao nhiêu, gồng hết sức cũng chỉ hạ được đúng hai độ.

Dù sao thì còn đỡ hơn là không có tí mát nào ——

Thịnh Ngộ tùy tiện chọn một bàn trống ngồi xuống, vừa đúng lúc chạm mắt với người phụ nữ từ sau bếp đi ra.

Bà chủ quầy hôm nay trông có vẻ tỉnh táo hơn hôm qua, tóc búi gọn ra sau gáy, vừa nhìn thấy Thịnh Ngộ liền nhướng cặp lông mày đậm chất gây sự.

"Này, đồ ngốc." Bà ta chào hỏi Thịnh Ngộ.

Giây tiếp theo, Lộ Dữ Chu cũng bước vào sau, bà lại nhướng thêm cái mày nữa, đặt biệt danh: "Mạng của đồ ngốc."

Thịnh Ngộ: "……"

"Gì cơ?" Lộ Dữ Chu không hiểu ý tứ trong lời đó, nhíu mày hỏi:

"Mạng gì?"

Bà chủ hừ mũi cười, không trả lời, xoay người ôm khay quay lại sau bếp.

Lần trước xông vào đám cháy đúng là có chút ngu ngốc, Thịnh Ngộ đã bị mất mặt một lần, giờ không muốn nhắc lại chuyện cũ nữa, vội đổi đề tài:

"Bà ấy sao lại ở đây?"

Đúng lúc lão Vương từ ngoài cửa quay vào sau khi dọn sạp, mang theo mấy cái bánh quẩy còn thừa, tươi cười nói:

"Bọn họ thuê lầu hai nhà bác ở. Bác không vợ không con, cha mẹ cũng chẳng còn, cho ai thuê cũng như nhau thôi."

Gần giữa trưa, quán ăn sáng kết thúc sớm, lão Vương rảnh rỗi không có việc gì làm, cầm cây quạt bồ phe phẩy ngồi vào bàn bên cạnh trò chuyện với hai người Thịnh Ngộ.

Bà chủ họ Tôn, tên Tôn Hiểu Hồng, vốn là người nơi khác lấy chồng rồi chuyển về đây. Hai vợ chồng đều xuất thân bình thường, mấy năm nay cùng nhau buôn bán quầy đồ vặt trong hẻm Hỉ Thước, cuộc sống coi như ổn định.

Họ chẳng có nhà nào khác, chỉ có mỗi gian quán đó. Ăn uống sống qua ngày đều dựa vào căn nhà này. Vụ cháy lần này đã thiêu rụi tất cả tài sản tích góp bao năm của hai người, không còn lại một mảnh.

"Ngày hôm qua bên chính quyền có người tới, nói tuy bọn họ là nạn nhân, phát hiện đám cháy cũng kịp thời sơ tán, sau đó vẫn luôn phối hợp xử lý hậu quả… Nhưng vì là chủ sở hữu cũng như người trực tiếp sử dụng nhà, nên vẫn phải chịu trách nhiệm pháp lý." – lão Vương nói.

Thịnh Ngộ nghe hiểu đại khái, cau mày lại.

Lộ Dữ Chu thì chỉ cúi đầu uống sữa đậu nành, lặng lẽ nghe, không lên tiếng.

Lão Vương thở dài:

"Bác cũng không học hành gì, nghe người ta nói thì đại khái ý là: chuyện này không thể đổ lỗi cho người khác, hai vợ chồng họ chỉ còn biết chấp nhận số phận thôi. May là không có ai thiệt mạng, coi như còn may mắn. Hiện giờ phương án xử lý cụ thể vẫn chưa đưa ra, nhưng mà hai người đó không còn chỗ ở, bác nghĩ trên lầu vẫn còn phòng trống, cũng chẳng dùng tới nên cho họ tá túc tạm."

Bà chủ tính vốn cũng không phải kiểu người thật thà gì, nhưng vẫn còn biết giữ đạo lý cơ bản. Người ta giúp mình lúc hoạn nạn, bà ấy cũng không chơi xấu, cả đêm suy nghĩ, cuối cùng vẫn xoay sở tiền theo đúng giá thị trường để thuê nhà của lão Vương.

Không chỉ thuê tầng trên ở, mà còn thuê luôn quyền sử dụng mặt bằng tầng dưới từ chiều đến tối.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!