Cái này có thể tùy tiện chia cho người khác sao?
Thịnh Ngộ cau mày, nói thẳng:
"Tôi không cần, cậu tự giữ lấy đi. Loại vòng tay cầu bình an này mà bị phá thì còn tác dụng gì nữa."
"Tôi đã phá nó rồi."
Lộ Dữ Chu quả nhiên xứng danh "người cố chấp số một" được Lưu Dung công nhận, anh căn bản không thèm nghe người khác nói. Ngón tay anh hơi thả ra, chiếc vòng còn lại lướt theo cổ tay đeo vào. Còn cái kia thì lẻ loi nằm trên mặt bàn.
"Nếu thấy phiền, cậu cứ vứt nó đi."
Hiếm khi Thịnh Ngộ cứng đầu như thế, cậu nắm lấy tay Lộ Dữ Chu đeo vòng tay vào.
"Vậy đeo cả đi. Dù sao tôi không cần. Những thứ thế này không thể tùy tiện đổi chủ được —-"
"Ba tôi không phải là ba cậu à?"
Lộ Dữ Chu cụp mắt xuống, giọng đầy ẩn ý:
"Chiếc vòng này vốn dĩ là nên dành cho cậu. Giữa hai chúng ta, từ sớm đã không thể phân rõ nữa rồi. Nếu ngày nào đó chết, ngay cả Hắc Bạch Vô Thường cũng chẳng biết nên gọi hồn ai."
"….."
Phi.
Đen đủi.
Thịnh Ngộ khảy chuỗi hạt, nhất thời không biết nên đáp lại thế nào. Có một số chuyện trong lòng, cậu vốn định giấu kín cả đời, để mặc thời gian bào mòn, rồi một ngày nào đó khi nhắc lại sẽ vui vẻ nói đùa.
— "Ờ, chuyện đó à, thật ra lúc ấy tôi hận mấy người muốn chết."
Có thể thốt ra như vậy, cậu mới coi như thật sự buông bỏ.
Nhưng hôm nay chuyện cũ cứ nối đuôi nhau kéo đến, cảm xúc cậu cũng không còn khống chế được nữa, tất cả lại trút hết lên người Lộ Dữ Chu.
Mới quen không lâu đã phải nghe cậu than thở.
"Mấy lời lúc nãy tôi nói, cậu đừng để trong lòng…"
Lộ Dữ Chu đang cúi đầu thu dọn mớ công cụ trên bàn, hỏi:
"Câu nào?"
Thịnh Ngộ nghẹn lời:
"Tất cả câu."
Lộ Dữ Chu:
"Tôi nhìn giống người hay quên à?"
Đột nhiên Thịnh Ngộ không còn thấy ngượng nữa, cầm vòng tay ngồi phịch lên bàn, duỗi chân đá nhẹ cái chân ghế trước mặt:
"Để làm gì? Cậu định nhớ tôi cả đời luôn à?"
Lộ Dữ Chu không phủ nhận, hơi nâng mắt liếc nhìn cậu, lạnh nhạt nói:
"Nhớ đến khi nào cậu ngán thì thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!