"……"
Lộ Dữ Chu chậm chạp đứng yên không nhúc nhích, Thịnh Ngộ đoán chắc là anh dậy sớm quá, còn chưa tỉnh ngủ, bèn giơ tay búng một cái trước mặt anh:
"Tỉnh chưa ——"
Sân nhỏ không lớn, phía sau Thịnh Ngộ là bức tường phủ đầy hoa cẩm tú cầu nở rộ, từng chùm từng chùm hoa rực rỡ chen chúc, nhưng cũng không sáng bằng đôi mắt trước mặt này.
Lộ Dữ Chu rũ mắt xuống, cảm thấy chắc phải tranh thủ thời gian đi bệnh viện kiểm tra, tim đập nhanh thế này không phải là chuyện bình thường.
"Tỉnh rồi."
Anh giơ tay lên, tay cầm quai túi nilon đưa ra trước mặt Thịnh Ngộ.
"Có mang tào phớ đá, muốn ăn không?"
Thịnh Ngộ lập tức bị hấp dẫn, mắt sáng rực:
"Ăn! Mỗi người một ly à? Cậu không ăn sao?"
Lộ Dữ Chu cúi đầu thay giày:
"Tôi không thích đồ ngọt."
Căn nhà vẫn giữ nguyên trạng thái từ lúc anh chuyển đi, gần như không thay đổi gì. Đổi xong giày, Lộ Dữ Chu đứng ở huyền quan, ngón tay nắm quai cặp, hiếm khi thất thần vài giây.
Trước đó cũng từng quay lại vài lần, nhưng phần lớn đều là vào buổi tối, ánh sáng không quá rõ ràng.
Chỉ đến lúc này, dưới ánh sáng ban ngày, anh mới thật sự cảm nhận được mình từng sống ở đây. Cảm giác như chỉ là ra ngoài vài hôm, giờ quay lại, mọi thứ vẫn như cũ.
Ngôi nhà cũ vẫn ở đây chờ anh, mọi ngóc ngách đều cất giữ những ký ức mơ hồ thuở nhỏ.
Thịnh Ngộ đi trước lên lầu, đứng trên hành lang gọi vọng xuống:
"Sao tào phớ không có muỗng thế? Lấy giúp tôi một cái với."
"Tự đi lấy đi."
Lộ Dữ Chu quen miệng buông một câu, giây sau vẫn thành thật xách cặp đi về phía nhà bếp.
Cầm lấy một cái muỗng inox, lúc anh lên đến nơi thì Thịnh Ngộ đã kê được cái ghế mới ở cạnh bàn học. Chiều dài bàn không đủ, đặt hai cái ghế có hơi chật chội.
Thịnh Ngộ thấy thế kéo ghế mình sang mé bên, tựa trán vào tay, tay kia vẫn đang xoay cây bút. Ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu nghiêng vào, viền quanh sườn mặt cậu một lớp ánh vàng mềm mại, như phủ một tầng tơ mịn.
Lộ Dữ Chu đặt cái muỗng xuống trước mặt cậu, rồi quay đầu nhìn một cái: "Cậu mở cửa phòng tôi ra làm gì?"
Thịnh Ngộ không buồn ngẩng đầu, thuận miệng đáp: "Cậu cũng nói là phòng của cậu rồi đấy thôi."
"Tôi có ở đây đâu."
"Thì nghỉ trưa có thể dùng mà."
Thịnh Ngộ vừa lật sách đến phần đáp án ở cuối, vừa hài lòng tự cho mình điểm tuyệt đối, rồi ném luôn cây bút.
"Mở ra cho cậu để cậu muốn ngủ thì ngủ, không muốn ngủ thì không ngủ."
Lộ Dữ Chu: "Cậu không cảm thấy..."
"Thấy cái gì?" Thịnh Ngộ đẩy tập bài qua một bên, tay bóc nắp ly tào phớ, xong múc một muỗng đưa vào miệng, gật gù ăn ngon lành, bộ dạng hết sức mãn nguyện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!