Chương 20: Chào mừng về nhà.

Trên bàn ăn, Thịnh Ngộ cứ nhìn chằm chằm vào Lộ Dữ Chu.

Cậu cố ý tránh ánh mắt hai người khác trên bàn, vì thế dì và Hạ Dương không phát hiện điều gì bất thường. Chỉ có Lộ Dữ Chu nhận ra rõ ràng ánh nhìn đầy "đe dọa và cảnh cáo" kia của cậu.

"Lão Lộ?" Hạ Dương nhìn theo ánh mắt Lộ Dữ Chu về phía mảng tường đã ố vàng lần thứ ba, khó hiểu hỏi:

"Cái tường đó có gì buồn cười à? Tết còn chẳng thấy cậu cười nhiều vậy đâu nha."

Thịnh Ngộ: "……"

Cậu ta còn dám cười?

Dì gắp cho cậu một miếng sườn, hiếm khi thấy ngạc nhiên:

"Con cười gì một mình thế? Tiểu Dương, quay mặt nó lại đây cho mẹ coi thử."

Vừa dứt lời, Lộ Dữ Chu đã xoay đầu, chẳng để lộ biểu cảm gì trên mặt.

"Cháu đang nghĩ về đề toán, không có cười. Hạ Dương nói bậy đấy."

Dì gật đầu đồng ý. Lộ Dữ Chu xưa nay không phải kiểu người hay cười, mà Hạ Dương thì đúng là hay bốc phét thật.

"Đừng có nhìn người ta nữa, lo ăn cơm đi!" Dì không khách khí gõ "cốc" vào bát Hạ Dương.

Hạ Dương: ……

Sớm muộn gì hắn cũng bị oan chết trong cái nhà này cho coi.

Bầu không khí ở bàn ăn nhà dì khác hoàn toàn với nhà họ Thịnh. Họ vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả, đa số nói về những chuyện vụn vặt hằng ngày như chuyện buôn bán ở sòng bạc gần đây; kể mấy chuyện lặt vặt ở trường; rồi cả phân công ai dọn nhà, ai nấu ăn; đến cả chuyện đồ ăn hôm nay có nhạt hay không…

Ngay cả Lộ Dữ Chu, người mà Lưu Dung từng nói là 'đánh tám gậy tre cũng không moi ra một câu' cũng thỉnh thoảng đáp vài lời.

Thịnh Ngộ thấy khá lạ lẫm, nhưng do bản thân không quen kiểu nói chuyện thế này nên không biết xen vào chỗ nào, đành im lặng ăn cơm.

Ăn xong, dì từ chối đề nghị rửa chén của Thịnh Ngộ, bảo Lộ Dữ Chu và Hạ Dương đưa cậu về phòng, đừng ở đây nữa.

Đây đã là cách nói uyển chuyển rồi, thật ra ý dì là  "Đừng ở đây làm vướng chân vướng tay."

Dù dì làm gì, bạn học ngỏ kia đều nhìn chằm chằm theo sau mông của dì chạy vòng vòng, rửa chén cũng đi chung, uống nước cũng muốn đi chung, vào nhà vệ sinh... ôi, cái này thì không có.

Trông thì là một cậu nhóc đẹp trai, sao lại ngốc nghếch như vậy chứ.

Lộ Dữ Chu và Thịnh Ngộ cùng quay về phòng ngủ, còn Hạ Dương thì ở lại tầng dưới, bảo là có chuyện lớn phải làm.

Thịnh Ngộ ngồi lại vào bàn học, tiện tay bấm mở một cái nhóm chat, gác một chân lên thanh ngang ghế, mắt dán chặt vào màn hình điện thoại mà thất thần.

Lộ Dữ Chu sau khi đi rót nước trở về, giao diện vẫn dừng ở nhóm chat kia.

Anh nhìn kỹ hơn một chút.[Nhóm hỗ trợ kỳ thi lớn]

Trời biết cậu đã làm gì mà lại thêm được mấy cái nhóm kỳ lạ thế này.

"Cậu ổn không?" Lộ Dữ Chu đặt ly nước lọc xuống trước mặt cậu.

"Hử? À…" Thịnh Ngộ buông điện thoại xuống, nhận lấy ly nước nhấp một ngụm rồi hỏi: "Hạ Dương đâu?"

Lộ Dữ Chu kéo ghế ngồi xuống, đáp: "Đi trộm kem."

Thịnh Ngộ: "?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!