Dự báo thời tiết nói hôm nay trời có mưa. Nên trước khi ra khỏi nhà, Thịnh Ngộ tiện tay nhét một chiếc ô vào balo.
Cậu theo dòng người quét mã bước vào ga tàu điện ngầm. Mới nửa tháng trước thôi, ngay cả các tuyến tàu điện ngầm ở thành phố A cậu còn chưa phân biệt được rõ ràng. Vậy mà chỉ mất hai ba ngày, Thịnh Ngộ đã thuộc làu các trạm thường đi và cả tuyến đường cần đổi chuyến.
Rời khỏi Thịnh gia cậu mới biết được, không phải nơi nào cũng có thể đi đến bằng xe, nếu không tính trước tuyến đường đi, rất dễ bị tắc nghẽn giữa dòng người và xe cộ chen chúc ở khu trung tâm thương mại. Nhiều lúc, bắt taxi còn không nhanh bằng đi tàu điện ngầm.
Con người mà, đúng là sinh vật ngoan cường — ở đâu cũng có thể tìm được cách sống của riêng mình.
Mộ phần của mẹ Lộ nằm trong nghĩa trang công cộng Nam Sơn, ở tận vùng ngoại ô. Đi tàu điện ngầm đến trạm cuối, rồi còn phải bắt thêm một tuyến xe buýt nữa mới tới được nơi.
Chưa đến 9 giờ, bầu trời u ám đã bịt kín ánh nắng tươi đẹp, màn mưa bụi lất phất tung bay, cảnh sắc lùi dần ngoài cửa sổ là một tầng mưa mông lung.
Thịnh Ngộ bung ô xuống xe, trong lòng nhiều hơn một bó hoa nhài trắng, là lúc đổi xe cậu đi mua. Đây là lần đầu cậu cùng mẹ ruột gặp mặt, không biết chuẩn bị cái gì liền mua một bó hoa cho bà.
Hôm nay là ngày trong tuần, không phải ngày lễ tết, người tới thăm mộ cũng không nhiều lắm. Thịnh Ngộ mơ màng đi lòng vòng hai, ba vòng mới tìm được đúng vị trí.
Men theo hai bên bậc thang dẫn lên, từ xa, cậu đã trông thấy một bóng người cao gầy, đơn độc đứng trước bia mộ.
Ban đầu Thịnh Ngộ không nhận ra, chỉ cắm cúi che ô đi tiếp, trong đầu nghĩ sẵn mấy câu tế lễ để lát nữa đọc.
Lúc đến gần, người kia khẽ nghiêng đầu vì nghe tiếng động.
Mái tóc mái ướt đẫm che nửa hàng mi, đôi mắt đen trầm như nước, lạnh lẽo, sâu hút — ánh nhìn ấy khiến người ta liên tưởng đến sương mù giăng kín trên một ngọn núi, suốt bao năm không tan.
Thịnh Ngộ khựng lại một chút, không biết phải làm sao.
—— Cậu có nghĩ cũng không nghĩ sẽ gặp được Lộ Dữ Chu ở đây.
Chần chừ một lát, người kia đã thu hồi tầm mắt, anh cúi đầu bấm nút trên chiếc máy MP3, rồi lôi từ túi ra một cặp tai nghe có dây. c*m v**, đặt gọn cùng MP3 trước bia mộ.
Động tác thuần thục, không hề do dự — hiển nhiên đã làm điều này vô số lần.
Thấy vậy, chút ngượng ngùng trong lòng Thịnh Ngộ cũng tan thành mây khói. Phải rồi, hôm nay là ngày giỗ mẹ cậu ấy, làm sao có chuyện không đến.
Gặp thì gặp thôi, cùng lắm thì chào khách sáo đôi câu, thắp hương cúng bái xong là ai về nhà nấy.
Thịnh Ngộ ôm hoa đi qua, trước bia mộ đã bày một đĩa trái cây, một đĩa điểm tâm và một đĩa cá nướng. Nghĩa trang công cộng không cho đốt vàng mã, nhưng Lộ Dữ Chu vẫn cẩn thận gấp hai thỏi vàng giấy nhỏ, đặt ở góc mộ.
"Cậu đến lúc nào vậy?" Thịnh Ngộ mở lời trước, như một câu xã giao.
Cậu đặt bó hoa nhài xuống trước mộ, liếc sang bên cạnh thì thấy chiếc máy MP3 cũ đã tróc sơn trắng ở vỏ. Nhịn không được, Thịnh Ngộ khẽ hỏi:
"Bà ấy thích nghe nhạc à?"
"Bà ấy" nói ai trong lòng hai người họ đều biết rõ ràng, nhưng Lộ Dữ Chu cũng không có hứng thú trả lời, chỉ cúi đầu phủi bụi trên điện thoại.
Thịnh Ngộ bị làm lơ như không khí.
Cậu cũng không thấy tình huống này có gì khó xử, rõ ràng là Lộ Dữ Chu không thích mình. Chỉ qua vài lần gặp mặt, Thịnh Ngộ đã nhận ra điều đó.
Nếu không vì mối quan hệ rối rắm này — cắt không được, gỡ càng rối — thì thật ra cậu rất muốn biến thành không khí, hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của người ta.
Lần đầu chạm mặt cũng chỉ là trùng hợp. Khi ấy, Lộ Dữ Chu lần đầu bước chân vào Thịnh gia, được trợ lý của chủ tịch Thịnh đưa tới.
Trong lúc người lớn nói chuyện, anh chỉ lặng lẽ đứng một mình cạnh cửa sổ, hứng gió — im lặng như một bóng hình lạc lõng.
Sau khi nghe người làm nói, hôm đó anh bị cảm mạo nên cả ngày đều đeo khẩu trang. Cho nên vừa rồi cậu cũng không nhận ra người ta.
Ngày đó cũng là ngày Thịnh Ngộ chuẩn bị dọn ra khỏi đại trạch nhà họ Thịnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!