Khi Hạ Dương trở về phát hiện cửa phòng đóng chặt, lập tức cảm thấy có gì đó không ổn.
Anh em chí cốt của hắn lại bắt đầu lập nhóm nhỏ rồi! Hai người kia hợp lực cô lập hắn!
Hạ Dương xách mấy cốc tào phớ nước đường, vừa giơ tay định gõ cửa, cửa đã cạch một tiếng bị ai đó mở từ bên trong.
Lộ Dữ Chu đứng ngay cửa, vẻ mặt bình thản, dáng người thẳng tắp đúng lúc che khuất hoàn toàn cảnh tượng phía sau.
Hạ Dương nghiêng người nhìn vào trong, hỏi:
"Giữa ban ngày ban mặt đóng cửa làm gì? Tớ mua tàu hũ về nè, ăn cùng nhau ——"
Nhưng động tác muốn bước vào liền bị người anh em tốt của hắn cản lại.
Lộ Dữ Chu dùng lực không nhẹ ấn lên vai hắn, hơi hất cằm về phía ngoài cửa.
Ngăn Hạ Dương lại xong, Lộ Dữ Chu cũng bước ra, nhẹ tay khép cửa lại, đứng trước cửa, giọng điệu chậm rãi:
"Dù sao cậu cũng không học, ra ngoài chơi một lát đi. Nhưng mà đừng dắt Đại Hắc theo về, đừng để nó lại lăn lộn đầy bùn."
Hạ Dương: "Tớ có bị gì đâu! Trời thì nóng như thiêu, không ở nhà bật điều hòa đọc truyện tranh, ra ngoài làm gì cho khổ!"
Lộ Dữ Chu: "... Không biết là ai từng nói thích nhất mùa hè."
Hạ Dương: "Bởi vì mẹ tớ hay mua kem que cho ăn thôi mà... Dù sao cũng là chuyện quá khứ rồi, đừng nhắc lại nữa."
Lộ Dữ Chu: "Vậy thì nhớ lại cái cảm giác hồi đó đi."
"……" Hạ Dương nghe hiểu, rõ ràng là không cho mình vào phòng. Hắn ngẫm nghĩ một lúc, suy nghĩ lập tức rõ ràng:
"À, là ngại tớ ở đây làm phiền Thịnh Ngộ học bài à? Ngại thì nói thẳng ra đi, cần gì phải lòng vòng. Tào phớ cho cậu đấy, tớ xuống phòng dưới ngồi, vừa hay có phòng đánh bài trống."
Lộ Dữ Chu nhận lấy tào phớ, cụp mắt xuống, quay đầu khóa cửa lại.
Vừa bước xuống được hai bậc cầu thang, Hạ Dương đột nhiên quay đầu lại:
"Hai cậu dạo này…"
Lộ Dữ Chu lỏng tay đang cầm chìa khóa, cứ đứng đó như một vị thần giữ cửa, chờ hắn nói xong.
"… Sao lại thành ra như vậy rồi, ừm… kiểu thân thiết hơn ấy?"
Hạ Dương nghiêng đầu khó hiểu, chẳng tìm được từ nào phù hợp để diễn tả mối quan hệ hiện tại của hai người kia, đành gượng ép dùng từ "thân thiết".
Nhưng thực tế thì mối quan hệ kia còn vượt xa cái gọi là "thân thiết".
Cảm giác như ở nơi người khác không nhìn thấy, đã có điều gì đó âm thầm gắn chặt hai người lại với nhau. Khiến hai kẻ rõ ràng chỉ mới quen nhau không bao lâu, lại vô thức xem đối phương như người mình tin tưởng nhất.
Thịnh Ngộ dựa vào Lộ Dữ Chu trong những việc nhỏ nhặt hằng ngày; còn Lộ Dữ Chu dựa vào Thịnh Ngộ… là điều càng mơ hồ.
Hạ Dương không biết phải miêu tả cái cảm giác này ra sao, ví dụ như nếu hôm nay Lộ Dữ Chu đạt được thành tích lớn gì đó, thì người đầu tiên anh gọi điện thoại có khi không phải là cậu ta – mà là Thịnh Ngộ.
Cảm giác thật là quái lạ.
Cậu ta hỏi với giọng ngập ngừng, mà Lộ Dữ Chu nghe xong cũng ngập ngừng chẳng kém. Anh cau mày nghĩ một lúc rồi đáp:
"Chỉ là quan hệ bạn học bình thường thôi, không biết cậu đang nói cái gì. Lo mà học lại ngữ văn đi, môn đó vẫn chiếm tỉ lệ điểm cao trong kỳ thi đại học đấy."
Hạ Dương lười hỏi tiếp, cái câu kia tự nhiên lóe lên trong đầu hắn, bản thân cũng chẳng hiểu vì sao mình lại buột miệng hỏi như thế, còn chờ tên ngốc kia cho mình câu trả lời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!