Chương 18: Lộ lão sư.

Lộ Dữ Chu và Thịnh Ngộ một trước một sau rời đi, lúc trở về lại như hai món đồ trang trí gắn liền với nhau, sống chết phải dính lấy đối phương mà kề sát không rời.

Cả lớp nhìn thấy cảnh này đều cảm thấy lạ lẫm, nhưng không ai dám mở miệng hỏi. Học sinh chuyển trường mới tới thì đúng là dễ gần, nói chuyện với ai cũng tươi cười, nhưng Lộ Dữ Chu thì khác. Trong mắt không ít người, vị đại lão này chẳng khác nào một vạt tuyết trên đỉnh  Everest, ai muốn nói chuyện với anh thì trước tiên phải leo l*n đ*nh núi cao nhất Trung Quốc.

Hai người họ toàn thân đều toát ra mùi vị như có chuyện xưa, thế mà cả đám văn võ bá quan trong lớp lại chẳng ai dám hó hé một câu.

"Buông ra." Lộ Dữ Chu hạ giọng.

"Không buông, hiện tại tôi đang nghèo, không đủ tiền học bù." Thịnh Ngộ cũng bĩu môi, dứt khoát từ chối.

Câu nói này không biết chọc trúng điểm cười nào của Lộ Dữ Chu, anh đột nhiên quay mặt đi, yết hầu khẽ động, có thể thấy rõ ràng lăn lên hai cái.

Thịnh Ngộ: "Xem kịch cũng nên được thưởng chứ, tôi chọc cậu cười rồi, miễn học phí cho tôi đi, nhanh lên!"

Lộ Dữ Chu lập tức quay lại, nét mặt bình thản:

"Không cười."

Thịnh Ngộ: "……"

Cứ giằng co như vậy một lúc, ngay lúc Thịnh Ngộ không chịu nổi định buông tay thì Hạ Dương quay lại.

Cậu ta cùng mấy đứa bạn trở về, vốn còn đang cười hi hi ha ha vui vẻ, vừa quay mặt lại nhìn thấy cảnh này thì tiếng cười lập tức im bặt.

Hạ Dương nhìn Lộ Dữ Chu, rồi lại nhìn Thịnh Ngộ, không thể tin được, nói: "Hai người các cậu thành một nhóm nhỏ rồi à?!"

Thịnh Ngộ: "……"

Lộ Dữ Chu: "……"

Nửa tiết học giằng co bỗng chốc như vô nghĩa. Thịnh Ngộ bình tĩnh buông tay, còn tốt bụng vỗ vỗ lên bờ vai bị cậu siết đến nhăn nhúm của Lộ Dữ Chu, nói:

"Lúc đầu tôi không thấy mất mặt, giờ thì có hơi đấy."

Lộ Dữ Chu nghiêng đầu đi, nhắm mắt lại, dáng vẻ an nhiên như không muốn tranh cãi với đời:

"Cậu ta là như vậy, quen rồi thì ổn thôi."Lộ Dữ Chu ngoài miệng nói thu tiền, nhưng khi Thịnh Ngộ gửi bao lì xì, anh một xu cũng không nhận.

Tan học tiết tự học buổi tối, Thịnh Ngộ bật đèn pin điện thoại, chậm rì rì bước đi trong con hẻm nhỏ gần khu Hỉ Thước, vừa đi vừa nhìn chằm chằm vào đoạn trò chuyện có dòng [Đã về rồi], rồi gửi tin nhắn:

[Thầy Lộ à, làm người không thể quá thanh liêm, thỉnh thoảng nhận chút hối lộ cũng chẳng sao đâu.]

Lộ Dữ Chu và Hạ Dương đều có xe đạp địa hình, về nhà nhanh hơn cậu nửa tiếng. Bên này cậu còn đang chen chúc trên xe buýt, bên kia chắc họ đã ngâm mình trong bồn nước nóng.

Quả nhiên, vừa về đến nhà, tốc độ mạng của thầy Lộ lập tức tăng vọt:

[Không dám, tôi sợ cậu quay đầu lại tố cáo tôi đấy.]

Con hẻm yên tĩnh vang lên tiếng cười khẽ của thiếu niên.

Thịnh Ngộ giả vờ ngây thơ:

[Oan uổng quá đi, đại lão gia, tôi không phải loại người như vậy đâu mà.]

Lộ Dữ Chu: [Bao lì xì.]

Thịnh Ngộ tò mò mở ra xem, ô, là số may mắn, 88 tệ.

Lộ Dữ Chu:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!