"......"
Mặt Thịnh Ngộ đỏ lên thường rơi vào hai trường hợp.
Ngại ngùng hoặc xấu hổ.
Lần này lại là kiểu thứ ba —— nhịn cười đến phát nghẹn.
"... Tôi chỉ nghĩ tới mấy chuyện vui vẻ thôi."
Tai cậu đỏ đến mức mắt thường cũng nhìn thấy được, giống như sự kết hợp giữa ngại ngùng và xấu hổ?
Thế nhưng biểu cảm vẫn rất bình tĩnh, như thể chỉ cần cậu không bộc lộ cảm xúc, thì chẳng ai có thể phá tan lớp mặt nạ không cảm xúc này.
Lộ Dữ Chu hơi nhướng mày, rõ ràng là không tin.
Nhưng chuyện riêng của người khác, anh cũng không có hứng thú tìm hiểu sâu. Chỉ "ừ" một tiếng, rồi cúi đầu tiếp tục làm bài tập.
Thấy anh không truy hỏi, Thịnh Ngộ cũng buông cảnh giác. Không đến hai phút sau, cái ghế của cậu lại lắc qua lắc lại đầy vui vẻ.
Lộ Dữ Chu: "……"
Người bàn trước điên thật rồi.
Buổi sáng có tiết thể dục, trời vừa mưa xong, mặt sân nhựa vẫn còn ẩm ướt, thầy giáo điểm danh xong thì để học sinh tự do hoạt động.
Thịnh Ngộ trốn ra sau khán đài sân thể dục, nhìn quanh không có ai, cậu liền lôi điện thoại ra, đeo tai nghe lên bắt đầu học online.
Chỗ này khá kín đáo, Hạ Dương mò hồi lâu mới tìm được tới, ném một lon nước ngọt xuống đất bên cạnh cậu, nhíu mày hỏi:
"Không đùa đấy chứ? Cậu mang điện thoại ra đây chỉ để làm cái này á?"
Thịnh Ngộ: "Chứ không thì làm gì?"
Hạ Dương: "Tất nhiên là làm những hoạt động giúp nâng cao sức khỏe thể xác và tinh thần chứ còn gì."
Thịnh Ngộ vặn nắp chai, uống một ngụm rồi đáp, ánh mắt vẫn dõi theo khóa học trên điện thoại:
"Thế này không khỏe mạnh à? Não tôi đang giãn ra đây này, y như đi bộ trong rừng ấy."
Với kiểu người đầu óc toàn học như cậu thì Hạ Dương không thể có tiếng nói chung, đành quay ra cổ vũ mấy nam sinh đang chơi bóng rổ.
Sau góc sân thể dục lại trở về với sự yên tĩnh.
Chỉ một lát sau, có tiếng bước chân không nhanh không chậm vang lên.
Thịnh Ngộ không nghe thấy, nhưng bắt gặp thấy bóng người. Tâm trí phân tâm rời khỏi màn hình, trong tầm mắt rất nhanh xuất hiện một đôi giày thể thao trắng đơn giản.
Cậu tháo một bên tai nghe, ngẩng đầu đưa tay về phía Lộ Dữ Chu:
"Đồ ăn của tôi đâu?"
Lộ Dữ Chu và Hạ Dương vừa đi căn
-tin, có mấy bạn học lười vận động nhờ mua đồ ăn vặt hộ.
Hạ Dương phải viết nguyên một danh sách dài, mang đi mua hàng.
Thịnh Ngộ cũng gửi gắm vài món, nhưng vừa rồi Hạ Dương đến lại không đưa gì cả, nên cậu đoán phần của mình chắc do Lộ Dữ Chu cầm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!