Chương 16: Cúi đầu

Thịnh Ngộ suy nghĩ cả đêm, vẫn không hiểu Lộ Dữ Chu muốn làm gì.

Gấp một con thuyền nhỏ rồi đưa bí mật như thế, chỉ để hỏi cậu có muốn học bù không?

Trong môi trường áp lực cao như bây giờ, ai mà chẳng muốn cải thiện điểm số chứ.

—— Nhưng cách này của Lộ Dữ Chu thì thật sự có phần giống tẩu hỏa nhập ma rồi.

Thịnh Ngộ đem tờ giấy ghi chú đó nhét vào góc phòng, lấy hai cái đĩa trò chơi đè lên trên, sợ bản thân bị lây nhiễm.

Thế mà hôm sau, khi mang cặp chuẩn bị đi, cậu vẫn bị tờ giấy kia níu lại mất nửa phút. Cậu đứng ở cửa, do dự hồi lâu, rồi cuối cùng vẫn quay lại nhặt tờ "tâm ý" kia của Lộ Dữ Chu mang theo.

Trước khi tới trường, cậu ghé qua căn nhà cũ một chuyến. Tầng hai đã khô ráo, dù sao cũng là mùa hè, hơi nước bốc hơi nhanh.

Không chắc đồ điện và đồ gỗ có bị ngấm nước hỏng không, Thịnh Ngộ chưa dám bật điện, chỉ dọn sơ lớp bẩn trên sàn, rồi lên xe buýt tranh thủ đặt lịch kiểm tra mạch điện vào buổi tối qua một app đáng tin.

Cậu đến trường khá sớm, lớp học chưa có nhiều người lắm.

Học sinh trực nhật đang quét dọn; mấy học sinh chăm chỉ ngồi đầu lớp cắm cúi luyện đề; phía sau có vài nam sinh đang bàn nhau đáp án phần đọc hiểu môn tiếng anh hôm qua.

Chỗ ngồi của Hạ Dương vẫn trống không, không cần phải nói, tám phần Lộ Dữ Chu cũng chưa đến.

Thịnh Ngộ kéo khóa cặp ra, lấy một xấp bài tập mang từ nhà đến đặt lên bàn. Sau đó cất cặp vào hộc bàn, cầm quyển tuyển tập truyện ngắn tiếng Anh mở ra, tay còn lại chống khuỷu lên bàn Lộ Dữ Chu, người hơi nghiêng dựa vào tường, hai chân cũng duỗi hẳn ra lối đi.

Tư thế này là học từ Hạ Dương, cái người lúc nào cũng kêu chân dài quá, chỗ ngồi thì chật, nên khi tự học thường chống hai tay lên bàn, duỗi thẳng chân ra tới lối đi nhỏ.

Chỉ là kiểu ngồi này cũng có nhược điểm, nếu rụt chân chậm một nhịp thì rất dễ bị bạn học đi ngang qua giẫm trúng.

Thịnh Ngộ rút kinh nghiệm từ bài học của Hạ Dương, mỗi lần đọc sách là dựng thẳng hai lỗ tai. Chỉ cần hành lang có động tĩnh là lập tức thu chân về.

Hôm nay, chỉnh tư thế vừa mới xong, bên chân đã có một bóng người đi tới.

Thịnh Ngộ liếc mắt nhìn, lập tức rút chân về.

Đợi vài giây, người kia vẫn chưa đi, cũng chẳng nói gì.

Thịnh Ngộ ngẩng đầu nhìn —

"Cậu nhìn cái gì đó?!" — Sài Hàn giận dữ dựng tóc.

Ồ, nhận nhầm người rồi.

Thịnh Ngộ vội vàng đưa ánh mắt xuống dưới.

Ngày thường ngẩng đầu là gặp Lộ Dữ Chu hay Hạ Dương, đã quen với tầm nhìn cao như vậy. Giờ bỗng dưng thấy một người  phiên bản mini, cậu nhất thời không kịp phản ứng lại.

"Có chuyện gì sao?" — Trí nhớ của Thịnh Ngộ khá tốt, liếc qua gương mặt đối phương là nhớ ra, từng gặp ở lễ chào cờ. "Bạn học Sài Hàn."

"Cậu nói chuyện gì mà nghiêm túc thế." — Sài Hàn khoa trương xoa cánh tay, lôi ghế ngồi xuống bên cạnh.

"Kêu tớ là Sài Hàn được rồi. Tớ đến là để hỏi ngươi chuyện này, lần trước cậu bảo… khung xương tớ chưa phát triển hết, nên có thể một ngày nào đó sẽ đột nhiên lớn vụt lên đúng không? Chuyện này có căn cứ khoa học không vậy?"

Sài Hàn chờ mong nhìn cậu.

Thịnh Ngộ: "Không có."

Sài Hàn: "…Tức là bịa đặt à?"

Thịnh Ngộ: "Chỉ là đoán thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!