Mười giờ rưỡi, sau khi bận rộn giúp Đại Hắc tắm rửa rồi sấy khô lông, Lộ Dữ Chu trở lại phòng, vừa mở khóa điện thoại liền thấy tin nhắn kia, huyệt thái dương lập tức giật giật từng hồi.
Anh đứng tại chỗ rất lâu, trong lòng thầm nghĩ, nếu tình hình này cứ tiếp diễn, ngày nào đó nghe tin cả hẻm Hỉ Thước nổ tung e là cũng chẳng bất ngờ.
Cùng lúc đó, Hạ Dương xách hai chai nước khoáng từ dưới nhà lên. Vừa đến đầu hành lang đã thấy Lộ Dữ Chu lướt qua, người anh em tốt của hắn cầm chùm chìa khóa trong tay, gió lùa vạt áo bay phần phật, gương mặt lạnh lùng, chẳng rõ ai đã đắc tội với anh.
"Đêm hôm rồi mà cậu còn định đi đâu ——" Hạ Dương vịn tay lên lan can cầu thang, gọi với theo.
Nhưng người anh em tốt của hắn đã biến mất, chỉ còn vạt áo thấp thoáng qua cổng lớn trong đêm.
—
Ống nước bị vỡ đã được dán tạm, không còn tiếng nước phun dữ dội nữa. Nhưng tiếng nước nhỏ tí tách vẫn đều đều rơi xuống theo vách tường, như từng nhịp gõ vào màng tai Thịnh Ngộ.
Cậu nhét hai cục bông bịt kín tai, cuối cùng mới có thể khiến thế giới xung quanh yên tĩnh lại một chút.
Mười giờ rưỡi, cả hẻm Hỉ Thước đều chìm vào tĩnh lặng. Lộ Dữ Chu ấn chuông cửa hai lần, chuông cũ kêu lên hai tiếng nhưng bên trong không có ai đáp lời, tin nhắn gửi đi mười phút trước cũng không có hồi âm.
Chờ thêm hai phút nữa, anh mất kiên nhẫn, bật ra một tiếng "Chậc." rồi bước tới bên tường, thành thạo tìm đúng vị trí, chuẩn bị leo vào như mọi lần. Nhưng vừa kéo tay áo lên, anh bỗng sờ thấy hai vật lạnh lạnh, cứng cứng trong túi quần.
—— Chìa khóa nhà.
Dưới ánh trăng, Lộ Dữ Chu đứng im lặng hồi lâu, gương mặt không biểu cảm. Anh lặng lẽ kéo tay áo xuống, che đi hành động vừa rồi, lùi về sau hai bước, làm ra vẻ đang ngắm hoa cẩm tú cầu.
Khóe mắt khẽ liếc về phía lầu hai, xác định không ai đang nhìn lén mình mới nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Sự thật chứng minh, anh đã đánh giá Thịnh Ngộ quá cao.
Tiếng cửa sắt cũ kêu ken két? Không nghe thấy. Tiếng đóng cửa sau loảng xoảng? Cũng không nghe thấy. Vô tình đá trúng cái ghế, tiếng kéo chói tai đinh tai nhức óc? Vẫn không một chút động tĩnh… Mãi đến khi anh lên tầng hai, cả căn nhà cũng không hề có chút động tĩnh.
… Đây mà là ngủ sao? Rõ ràng là chết rồi.
Thịnh Ngộ đã tắt hết âm thông báo ứng dụng, chỉ giữ chuông điện thoại. Vừa mới chợp mắt không bao lâu, chuông điện thoại dồn dập vang lên khiến cậu bị kéo khỏi giấc ngủ một cách hoảng hốt.
Cậu giật mình mở to mắt, lồng ngực phập phồng liên tục.
Đợi một chút mới bình tĩnh lại, cậu cầm điện thoại lên nhìn, màn hình hiển thị người gọi: Lộ Dữ Chu.
Hả?
Sao đêm khuya thế này gọi điện thoại làm gì?
Thịnh Ngộ nửa tỉnh nửa mê, vừa bực bội ngáp vừa dí mặt vào gối, ấn nút nghe máy, giọng khàn khàn ồm ồm:
"... Alo?"
Giọng nói từ đầu dây bên kia phá lệ trầm ấm, chậm rãi kéo dài, như thể mang theo hàm ý gì sâu xa:
"Cậu có nghe thấy tiếng gì không?"
…?
Chuyện quái gì thế?
Thịnh Ngộ đầu óc mơ màng, nhưng cũng dựng tai lên nghe thử, tĩnh lặng, chẳng nghe thấy gì.
Rồi cậu sực nhớ ra, mình đang bịt tai bằng bông gòn.
Cậu giơ tay lấy bông ra khỏi tai, lại yên lặng lắng nghe một lúc nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!