Chương 14: Tương phản.

Lần đầu tiên trong đời, Thịnh Ngộ thấy Lộ Dữ Chu rất giống trẻ con.

Cậu vừa quay đầu lại, thì thấy Lộ Dữ Chu cũng ngồi thẳng lên một chút, anh chậm rãi nhíu mày, như thể có gì đó muốn nói.

Soạt —— Cửa sổ bỗng bị ai đó kéo mở.

Lưu Dung ló đầu vào bên khung cửa, liếc nhìn Lộ Dữ Chu rồi liếc sang Thịnh Ngộ, nở nụ cười vô cùng "thân thiện", hỏi:

"Cô nhìn hai đứa chằm chằm mười phút rồi đấy. Cuối cùng có gì muốn nói không? Hửm? Nói ra để cô nghe với nào~?"

Lộ Dữ Chu: "……"

Thịnh Ngộ: "……"

Hai người vốn chỉ đang muốn nói vài lời vụn vặt nhưng chưa kịp, tạm thời cô cũng buông tha không làm khó.

Không khí vừa bị chen ngang, Lộ Dữ Chu như mất hứng, cũng không còn chọc phá Thịnh Ngộ thêm nữa.

Tan học buổi chiều, Lộ Dữ Chu lại bị Lưu Dung lôi đi làm công việc của đại diện môn toán. Hạ Dương đành phải đi cùng Thịnh Ngộ về nhà.

"Tối nay cậu không học tiết tự học à?" Thịnh Ngộ đeo ba lô hờ trên một bên vai, bước một phát nhảy luôn hai bậc cầu thang.

"Haiz, dạo này không có thầy cô dạy môn gì, học ở đâu mà chẳng vậy." Hạ Dương vốn tính hiếu thắng, Thịnh Ngộ nhảy hai bậc thì hắn nhất định phải nhảy ba bậc. Kết quả không cẩn thận sẩy chân, bám lấy lan can, la lên:

"Á á đau quá, hông của tôi, má ơi, chắc tôi đoạn tử tuyệt tôn luôn rồi ——"

Nhân cơ hội Hạ Dương còn đang làm trò, Thịnh Ngộ chạy vọt lên trước, lao nhanh ra khỏi khu dạy học.

Trước dãy phòng học là một khoảng sân trống, gió nam luồn qua đám cây xanh bên đường, từng cành hương chương (cây long não) rung rinh dưới nắng.

Thịnh Ngộ chạy thật xa, rồi bất ngờ đứng khựng lại, làm động tác xuất phát như vận động viên chạy đua, trông cực kỳ… ngốc.

Hạ Dương vừa nhảy ra khỏi khu dạy học vừa che bên hông, quay đầu hét lên phía tầng trên:

"Lão Lộ, xuống đây làm trọng tài đi. Hôm nay bọn tớ nhất định phải phân cao thấp!"

Thịnh Ngộ giật mình, ngẩng đầu nhìn lên, ở hành lang tầng ba, cậu bắt gặp một dáng người quen thuộc.

Lộ Dữ Chu đang đứng cạnh lan can, dùng thành lan can làm bàn, bày ra hai chồng sách bài tập, tay phải cầm bút, tư thế như thể đang chấm bài.

Khoảng cách quá xa nên không thấy rõ vẻ mặt, chỉ lờ mờ nhìn được dung mạo dưới mái tóc đen ngắn bị gió thổi rối.

Anh yên lặng nhìn hai người phía dưới, môi dường như khẽ mấp máy.

Hạ Dương mặc kệ cậu ta có nghe hay không, coi như là đã đồng ý, bèn chạy đến bên Thịnh Ngộ, xoay cổ chân khởi động:

"Tớ đếm một hai ba, ai chạy đến cổng trường trước là thắng."

Tiết học thứ tám vừa kết thúc, hành lang mỗi tầng còn khá đông học sinh qua lại. Thấy cảnh này, có người huýt sáo một cái, những tốp nhỏ đang tụm năm tụm ba bên hành lang cũng nhanh chóng tụ lại hóng chuyện.

Lứa tuổi này có lòng tự trọng đặc biệt cao, rất ghét bị mất mặt, không muốn làm trò hề trước đám đông, nhưng chỉ cần một lời khiêu chiến vô lý cũng đủ khiến bọn họ sục sôi nhiệt huyết.

Có người gọi đó là khí chất thiếu niên.

Hạ Dương đếm:

"Một, hai——"

Lời còn chưa dứt, Thịnh Ngộ đã như mũi tên rời cung lao thẳng ra ngoài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!