Chương 13: Bán nghệ.

Có việc là nói dối, nhưng đi theo Thịnh Ngộ trở về là thật.

Lộ Dữ Chu vặn mở chiếc đèn bàn bảo vệ mắt trên bàn, dùng ngón cái ấn đầu bút bi, liếc nhìn chiếc điện thoại để trong tầm tay, đang suy nghĩ nên mở lời thế nào.

Tối hôm đó đã đồng ý dạy kèm cho Thịnh Ngộ, anh liền lật lại đống tài liệu học trước đây mình từng dùng. Ở trường Nhất Trung, môn vật lý là môn trọng điểm. Ngoài bộ sách giáo khoa cơ bản, giáo viên tổ còn tự biên thêm một bộ tài liệu mở rộng kiến thức chuyên sâu. Nếu chỉ tự học thì chắc chắn không thể nào bao quát được lượng kiến thức lớn đến thế, có những dạng bài khó, thậm chí còn không tìm được ví dụ mẫu trong sách.

Ban đầu anh vốn chẳng định bận tâm, nhưng sau chuyện xảy ra ngày hôm qua, coi như đã nợ Thịnh Ngộ một món ân tình.

Lộ Dữ Chu không giỏi cúi đầu, một phần vì đã quen sống một mình từ lâu, nên chẳng có ai xứng đáng để anh chủ động cúi đầu cả.

Anh vươn tay bóp nhẹ sau cổ, vẻ mặt thoáng chút khó xử.

Đang tính toán trong đầu xem nên bắt đầu từ đâu thì màn hình điện thoại bất ngờ sáng lên. Vừa mở ra xem thì đúng là thủ phạm khiến anh đau đầu kia.

Thịnh Ngộ: [Buổi tối tốt lành, cậu ăn cơm chưa ≧▽≦]

Lộ Dữ Chu nhìn chằm chằm vào màn hình, ngẩn ra mất một giây.

Lộ Dữ Chu: [Có chuyện gì?]

Thịnh Ngộ: [Ha ha ha không có gì hết, giờ này chắc cậu đang ở trường làm học bá nhỉ, thôi tôi không làm phiền cậu học bài nữa (=^▽^)]

Đối phương hôm nay nói chuyện lắm lời bất thường, nhắn một đống linh tinh rối rắm, chẳng hiểu rốt cuộc muốn nói cái gì.

Lộ Dữ Chu: [Có gì thì nói thẳng.]

Thịnh Ngộ: [Thật sự không có chuyện gì đâu, à đúng rồi nếu như tôi lỡ làm hỏng đồ của cậu, cậu có giận không? ^_^]

Lộ Dữ Chu: [Đồ gì cơ.]

Thịnh Ngộ: [Một món đồ rất quý.]

Lộ Dữ Chu: [Nói tiếng người.]

Thịnh Ngộ: [Máy giặt ( ^ v ^ )]

"……"

Lộ Dữ Chu nhíu mày, chuyển sang chế độ thoại, đưa micro lên sát miệng, giọng lạnh nhạt: "Cái gì gọi là làm hỏng máy giặt?"

Đầu bên kia im lặng trong chốc lát, rồi gửi tới một video.

Anh mở ra xem, trong video, chiếc máy giặt ngả vàng đang rung lên bần bật như bị động kinh, lắc dữ dội với tần suất cao đến nỗi làm mấy món đồ xung quanh cũng rung theo.

Thịnh Ngộ: [Máy giặt nhà cậu điên rồi.]

Thịnh Ngộ: [Cậu có thể đến cứu nó một chút không?]

Lộ Dữ Chu im lặng hai giây, rồi trả lời: [Ngắt điện đi.]

Lần này đầu bên kia im lặng còn lâu hơn.

Vài phút sau, hộp thoại bật ra một đoạn ghi âm — giọng nói có vẻ đang cười, nhưng xen lẫn là chút tuyệt vọng như phát rồ:

"Dây nguồn nằm ở phía sau máy giặt… tôi không dám đụng vô, ha ha ha… Có cách nào tắt điện từ chỗ tôi không…"

Lộ Dữ Chu: "……"

Hẻm Hỉ Thước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!