Chương 11: Sòng bạc.

Trước cửa sòng bạc "Suốt Đêm".

Lộ Dữ Chu cúi mắt nhìn chiếc điện thoại đột ngột cúp nguồn vì hết pin, hoàn toàn cạn lời.

Phía trước sòng bạc là một con đường dân cư bình thường, hai bên lề đường toàn là xe điện có gắn biển số, đối diện có một cửa hàng chuyên sửa xe máy và xe đạp điện. Ông chủ đang loay hoay lắp ráp phụ tùng ngay trước cửa, thỉnh thoảng lại có tia lửa điện sáng lòe lóe lên.

Chính là kiểu con đường mà xe điện chiếm thế thượng phong ấy vậy mà… lại đang đậu một chiếc Lexus bóng loáng như gương.

Có vài người hiểu xe đi ngang qua liếc một cái là nhận ra ngay, giờ phút này đang ngồi đánh bài trong tiệm, vừa chơi vừa sống động miêu tả độ đắt đỏ của chiếc xe đó cho các bạn bài nghe, tán dương xem chủ xe là nhân vật có bao nhiêu "có tiền", thế nào mới bỏ công lái loại xe này tới đón người.

Cửa ghế lái bên chiếc Lexus bật mở. Tài xế họ Ngô lom khom một hồi rồi lấy ra một sợi dây sạc điện thoại, sải bước đi đến chỗ có mái hiên che mưa, cung kính đưa cho Lộ Dữ Chu:

"Lộ Dữ Chu thiếu gia, lên xe sạc điện thoại đi."

Người được gọi là Lộ Dữ Chu thiếu gia thì mặt lạnh tanh, cứ như thể muốn cả thế giới nổ tung sau lưng mình.

Chủ sòng bạc hai ngày nay có việc phải ra ngoài, con trai và cháu trai đều đang đi học, không ai trông tiệm. Trong cửa hàng chỉ còn mấy phòng chơi cờ tự phục vụ mở sẵn, nhờ bà bác bên cạnh sang giúp trông coi.

Bà bác họ Tiền đang ngồi ngay cửa nhai hạt dưa, lấy chiếc điện thoại thông minh trong túi ra nhìn đồng hồ:

"A, mới nửa tiếng."

Chiếc xe kia đã đậu đó được nửa tiếng rồi. Còn chặn cháu trai dì chủ quay lại lấy đồ để quên trong sòng. Hai người nói vài câu trước cửa tiệm, sau đó liền… giằng co một cách kỳ quái.

Bà bác Tiền tự hóa thân thành công nhân quét dọn vệ sinh, vòng tới vòng lui quét xung quanh hai người mấy lần, tranh thủ thăm dò xem quan hệ họ là gì.

Nghe nói, người lái chiếc siêu xe kia đúng là tài xế riêng nổi tiếng. Trước đó, có một nhân vật lớn từng tài trợ tiểu Lộ, lần này muốn mời ăn một bữa cơm nên mới cho người tới đón. Nhưng tiểu Lộ lại không mấy tình nguyện, chỉ muốn quay về trường học tiết tự học buổi tối.

Bà bác Tiền vừa nghe đến đây thì cảm thấy, không đúng, chuyện này chắc chắn có bát quái!

Hai người kia đứng ngoài cửa nửa tiếng, còn bà thì ngồi hóng chuyện ở cửa cũng tròn nửa tiếng, hạt dưa cắn hết nửa cân.

"……Vậy rốt cuộc là mời hay là bắt cóc đây?"

Lộ Dữ Chu lạnh nhạt mở miệng, ánh mắt dừng lại ở sợi dây sạc điện thoại:

"Nếu là mời, tôi hẳn là có quyền từ chối. Còn nếu là bắt cóc thì anh cứ nói thẳng."

"Tôi không dám." Tài xế Tiểu Ngô cúi đầu, mồ hôi lạnh túa ra sau lưng. Hai cha con nhà họ Thịnh, ai cũng là dạng cứng đầu vô địch, hắn chẳng dám đắc tội bên nào, lần này quả là nhiệm vụ bất khả thi.

Lộ Dữ Chu đưa tay xoa cổ, tỏ ra hơi phiền, rồi đưa cây dù đang cầm cho Tiểu Ngô:

"Tôi phải về học. Anh cầm dù về đi, nếu chủ tịch Thịnh có hỏi, cứ nói tôi gặp tai nạn xe, đã chết luôn rồi."

"……" Tiểu Ngô mặt mày nứt toác, nào dám nhận:

"Thiếu gia à, đừng nói mấy lời xui xẻo kiểu đó…"

Lộ Dữ Chu dứt khoát nhét cây dù vào ngực hắn, rồi quay đầu bước thẳng vào màn mưa.

Chưa đi được mấy bước, con đường nhỏ bên cạnh chợt có người lao ra, Lộ Dữ Chu lập tức dừng lại, tránh để hai người đâm sầm vào nhau.

Hai bên lối nhỏ trồng hai cây đại thụ, lúc này tán cây đầy những giọt nước mưa đang rơi lộp độp. Người mới đến vừa dừng chân liền bị mưa hắt lên đầu, rụt cổ lại theo phản xạ. Đôi mắt mở to tròn xoe, biểu cảm như một chú mèo nhỏ bị giật mình.

Thịnh Ngộ cau mày trừng cái cây trên đầu đầy trách móc, sau đó cụp mắt, từ trên xuống dưới đánh giá Lộ Dữ Chu một lượt. Thấy người không thiếu tay cụt chân, cũng không bị thương chỗ nào, lúc này mới cúi gập lưng, chống gối mà thở hổn hển.

Trong tay cậu đang nắm một cái ô, nhưng lại không bung ra. Tóc ướt sũng, lòa xòa dính cả vào má.

"Không sao chứ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!