Chương 10: Biệt nữu.

Lưu Dung khí thế bừng bừng, kết quả sau khi gọi bọn họ lên văn phòng, câu đầu tiên nói ra lại là:

"Chuyện này là do cô thiếu sót."

"?"

Biểu cảm Thịnh Ngộ trống rỗng.

Bộ dạng ngơ ngác của cậu trông buồn cười quá mức, khiến Lưu Dung vốn đang nghiêm túc cũng không nhịn được mà bật cười, gõ nhẹ lên mặt bàn rồi nói tiếp:

"Thẻ học sinh và đồng phục lẽ ra phải được phát cho em vào ngày thông báo nhập học. Thẻ học sinh thì cô còn nhớ, đã nhờ Lộ Dữ Chu mang em đi làm rồi, nhưng đồng phục thì mấy ngày nay bận quá nên cô quên mất. Thế này đi, nhà cô còn mấy quyển sổ ghi chép và tập bài tập của học sinh cũ để lại, tan học cô đưa cho em, coi như là bồi thường vậy."

"Cô nói quá rồi ạ." Thịnh Ngộ không nhịn được đưa tay sờ mũi, ngại ngùng nói: "Chỉ là chuyện nhỏ thôi, đâu đến mức phải bồi thường."

Cùng lắm cũng chỉ phơi nắng dưới trời nắng gắt hơn một tiếng mà thôi.

Lưu Dung nói: "Đừng tưởng cô không biết mấy đứa học sinh các em đang nghĩ gì. Nếu thật sự muốn qua loa cho xong, mấy đứa đã mắng cô rồi. Hơn nữa đừng coi thường mấy quyển sổ ghi chép đó, chúng viết còn rõ ràng hơn cả sách giáo khoa, rất có ích cho việc học bổ sung kiến thức lớp 12 của em đấy."

Thịnh Ngộ hơi dao động, nhưng nghĩ đến việc đọc ghi chép của người khác sẽ phải làm quen với cách tư duy của họ, nên vẫn lắc đầu từ chối:

"Không cần đâu ạ, mấy tiết bị mất em sẽ tự tìm người học bù lại, sẽ nhanh chóng bắt kịp thôi."

Những lời này rõ ràng như đang cầm chìa khóa mở ra chiếc hộp Pandora vậy. Lưu Dung hơi nhướng mày, ánh mắt lập tức dừng lại trên người Lộ Dữ Chu nãy giờ vẫn yên tĩnh đứng một bên như phông nền.

"Chuyện này thì dễ thôi, Lộ Dữ Chu, em kiếm thời gian rảnh dạy bù cho em ấy đi."

??

Trên đầu hai người gần như đồng thời hiện lên hai dấu chấm hỏi.

"Em không rảnh." Cuối cùng Lộ Dữ Chu cũng lên tiếng, dựa vào cạnh bàn đứng thẳng:

"Gần đây em có việc."

"Dạo này không có kỳ thi nào, em bận cái gì cơ chứ." Lưu Dung nói, "Chọn em là vì em quen với tiến độ học hơn cả giáo viên dạy bù, cũng quen thuộc với dạng đề ở trường nhất, còn bày đặt làm bộ làm tịch."

Lộ Dữ Chu: "Không phải, em thực sự có việc."

Lưu Dung: "Một hai tiết học mà cũng không rút ra được thời gian?"

Lộ Dữ Chu: "Không tiện."

Lưu Dung chậm rãi thở ra một hơi.

Cô đâu phải không nghe hiểu, rõ ràng đây là từ chối. Cô tháo kính xuống, ngón tay bóp nhẹ g*** h** ch*n mày, nói:

"Vậy để cô đổi cách hỏi. Bây giờ cô muốn nhờ em giúp một học sinh bị chậm tiến độ học theo kịp, không phải Thịnh Ngộ, em giúp hay không?"

Lộ Dữ Chu im lặng.

Lưu Dung chọn anh cũng có lý do, không chỉ vì anh là đại diện môn toán, mà còn vì thỉnh thoảng có bạn cần hỗ trợ học bù, nhờ anh giúp thì chưa bao giờ bị từ chối.

Chỉ riêng lần này, cứ như gặp thiên địch, vừa nghe là quay ngoắt đi ngay.

Thịnh Ngộ cũng trầm mặc theo.

Tầm mắt của cậu lướt ngang, thấy Lộ Dữ Chu nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, khí áp thấp đến đáng sợ, không cần nhìn chính diện cũng đoán được lúc này sắc mặt anh khó coi đến cỡ nào.

Tới mức đó luôn sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!